Gia Cát Linh Ẩn

Chương 333 : Hai chúng ta đều bị nàng ta đùa giỡn

Ngày đăng: 18:09 18/04/20


Một cái tát vang dội vang lên trong điện, tay Sở Kim Triêu run run chỉ vào Chu Tuyết Tranh, “Ngươi…. Ngươi nữ nhân độc ác này! dám mưu hại tôn tử của trẫm, người đâu, lôi nàng ta ra đánh đến chết!”



“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thần thiếp bị oan!” Chu Tuyết Tranh khóc hô, nàng hung tợn nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Hoàng Thượng, người không nên để nàng ta lừa, mọi chuyện đều do nàng ta bày mưu.”



“Thần phi nương nương, ta có mất trí cũng sẽ không mang đứa nhỏ còn đang quấn tã để mà bày mưu.” Gia Cát Linh Ẩn lau nước mắt, “Cha mẹ nó đã không còn, Thần phi nương nương, người thật nhẫn tâm!”



“Người đâu, không nghe thấy trẫm nói gì sao?” Sở Kim Triêu la lớn, trưởng tôn của ông cứ như vậy mà mất, “Ngay tại nơi này, đánh chết nàng ta, để nàng ta chôn cùng tôn tử của trẫm.”



Liên công công phất phất tay, hai thị vệ cầm gậy gỗ tiến vào, đẩy Chu Tuyết Tranh ở trên mặt đất, “Thần phi nương nương, xin lỗi.”



“Ngươi! Ta có thành ma cũng sẽ không tha cho ngươi!” Cái chết đến gần, Chu Tuyết Tranh đã lâm vào điên cuồng, “Ngươi chẳng qua chỉ là nữ nhân bị Sở Lăng Hiên làm dơ, huynh ấy sẽ không cần ngươi nữa! Ha ha ha!”



Huynh ấy là ai trong lòng Gia Cát Linh Ẩn rất rõ, nàng cười cười không nói gì.



Gậy gỗ lần lượt đánh vào trên người Chu Tuyết Tranh, da thịt rất nhanh liền bong tróc. Một tiếng kêu nàng cũng không kêu lên, mà là kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh ẩn, nàng phải nhớ kỹ bộ dáng của nàng ta, lúc thành ma mới có thể đến tìm nàng ta.



Dần dần, ý thức của nàng trở nên mơ hồ, chỉ cảm thấy cả ngươi đều nhẹ bẫng, giống như ngay sau đó sẽ chết. Nàng vậy mà chết trong tay Gia Cát Linh Ẩn, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh. Gia Cát Linh Ẩn, ta chết thì thế nào, Sở Lăng Hiên sẽ không bỏ qua cho ngươi, Thiên ca ca cũng sẽ không yêu ngươi nữa.



“Hoàng Thượng, người xem, thế tử có hơi thở!” Ba Cát Linh Ẩn kêu lên, ôm thế tử đến trước mặt Sở Kim Triêu. Nín thở cho đến giờ khiến nàng cũng lo lắng tiếp tục uống thuốc với đứa bé là không tốt, quan trọng hơn là nàng không muốn để Chu Tuyết Tranh chết vào lúc này.



“Thật sự!”



Nhận lấy thế tử, nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của nó mở ra, tay nhỏ bé đặt lên miệng cắn, con mắt linh hoạt chuyển động, còn cười khanh khách với Sở Kim Triêu hai tiếng.



“Thật tốt quá, thật tốt quá!” Sở Kim Triêu ôm tiểu thế tử dán chặt trong ngực, kìm lòng không được mà chảy xuống hai hàng nước mắt. “Không có việc gì, thật tốt quá.”



“Hoàng Thượng, người nhẹ chút, đừng ép tiểu thế tử.” Gia Cát Linh Ẩn nhắc nhở.



“Đúng, đúng, Tam nha đầu, trả lại người cho con. Trẫm rất là vui.”




“Bản vương trước đi ra ngoài bố trí cấm quân.”



“Ừ, ta đi thông báo với đại thần để bọn họ chứng kiến một khắc kích động lòng người này. Lục điện hạ, còn nhớ rõ chuyện đã đồng ý với ta?”



“Yên tâm, sau khi bản vương đăng cơ, chuyện đầu tiên chính là triệu Sở Lăng Thiên quay về Ngân Đô, sau đó đưa hắn lên trên giường của ngươi.”



Buổi tối, Chu Tuyết Tranh đến tẩm cung của Hoàng Thượng, bên ngoài các đại thần đã đứng đông nghìn nghịt, những người này đều là nàng mời đến chứng kiến hành vi hành hung của Gia Cát Linh Ẩn.



“Quốc công đại nhân, Thừa tướng đại nhân, xị mời hai vị theo ta vào đây.”



Nàng chọn hai vị đại thần có uy tín tiến vào, những người khác khó mà phục chúng, quan trọng hơn, Lâm thừa tướng là người của Sở Lăng Hiên.



“Hoàng Thượng, Trần Quốc công cùng Thừa tướng gia tới thăm người.” Nàng quay sang hướng Gia Cát Linh Ẩn, “Đúng giờ uống thuốc rồi, mau đưa thuốc cho Hoàng Thượng uống.”



Gia Cát Linh Ẩn đặt tiểu thế tử sang một bên, lấy ra một viên thuốc cho Hoàng Thượng uống vào.



“A!” Mới vừa uống thuốc vào, Sở Kim Triêu liền thống khổ kêu lên một tiếng, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đen, hai mắt nhắm lại, không còn hơi thở.



Trong lòng Chu Tuyết Tranh kích động, xem ta liều thuốc vừa đúng.



“Thất vương phi, ngươi cho Hoàng Thượng uống cái gì? Người…. Người giết Hoàng Thượng bằng thuốc độc!” Lâ, Thừa tướng toàn thân run rẩy, la lớn, “Người đây, bắt Thất vương phi lại sau đó xử trảm!”



“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!” Chu Tuyết Tranh nhào vào trên người Sở Kim Triêu mà gào khóc, “Hoàng Thượng, người sao vậy? Người tỉnh lại đi, trước đó người nói phong Lục điện hạ làm cái gì, người nói chờ thần thiếp trở về sẽ nói lại cho thần thiếp biết, sao người lại đi?”



“Quốc công gia, nghe ý của Thần phi nương nương thì Hoàng Thượng là muốn sắc phong Lục điện hạ làm Thái tử, bây giờ Hoàng Thượng đã…. Lâm mỗ thấy liền tuyên cáo di chiếu đi.”



“Thừa Tướng gia, Hoàng Thượng cũng không nói rõ ràng là phong Lục điện hạ làm Thái tử, hơn nữa cả ngài và ta đều biết người Hoàng Thượng vừa ý là Thất điện hạ.” Sở Lăng Dực không còn, Trần Quốc công chuyển hướng sang phe cánh Thất vương phủ.