Gia Cát Linh Ẩn
Chương 335 : Phanh thây
Ngày đăng: 18:09 18/04/20
“Nương nương, người sao vậy?” Thị nữ Liên nhi hoảng sợ nhìn nàng,
muốn tiến lên an ủi nàng lại không dám đi tới, rất sợ nàng giận chó đánh mèo lên người mình, đành phải đứng ở đằng xa lo lắng suông.
“Ngươi nói bản cung kém tiện nhân Gia Cát Linh Ẩn kia chỗ nào? Vì sao mỗi lần người thua đều là ta? Vì sao? Thua Thiên ca ca, ngay cả mạng
cũng thiếu chút nữa là thua! Bản cung không phục! Ta nhất định sẽ khiến ả chết, đúng hay không?”
“Vâng vâng” Liên nhi gật đầu liên tục, “Nương nương, người nhỏ giọng
một chút, lời này rơi vào tai Hoàng Thượng thì xong mất. Người bình tĩnh một chút, nói không chừng có thể nghĩ ra cách khác. Nàng ta là người,
không phải là thần, chung quy vẫn sẽ có nhược điểm.”
“Ả không phải người mà là yêu nghiệt!” Chu Tuyết Tranh cười lạnh, “Ả
không có nhược điểm, ta tìm không ra nhược điểm của ả. Ngươi ra ngoài dò hỏi một chút xem có tin tức gì hay không.” Nàng vẫn một mực không tin
Hoàng Thượng có thể khinh địch như vậy mà tha cho nàng, kể cả người ngu
ngốc cũng có thể nghĩ đến chuyện đan dược có liên quan đến nàng.
“Vâng, nương nương.”
“Còn nữa, nói với tên đạo sĩ chế thuốc cho Hoàng Thượng rằng, một nhà già trẻ của hắn đều ở trong tay bản cung, nhắc nhở hắn chớ có nói lung
tung.
“Nô tỳ biết.”
Một lúc lâu sau, Liên nhi trở lại.
Đại sĩ đã bị ban chết ngay tại chỗ, hắn không hề thú nhận chuyện này
có liên quan đến Chu Tuyết Tranh. Mặt khác còn có một tin tức, để thay
mặt nước Lăng Nguyệt cảm tạ trời xanh, ngày mai sẽ cử hành nghi lễ tế
thiên, ăn mừng thân thể Hoàng Thượng bình phục.
“Không có chuyện nào khác nữa sao?”
“Không có. Nương nương, nô tỳ thấy nghi lễ tế thiên thật ra có thể
lợi dụng được. Nghe nói ngàu mai sẽ dùng hổ được nuôi dưỡng ở chùa, đến
lúc đó….”
“Ngươi nói là dùng chúng để đối phó với Gia Cát Linh Ẩn?”
Liên nhi mang vẻ mặt tươi cười nhìn Chu Tuyết Tranh, ý là không cần nói cũng biết.
“Đây quả là một biện pháp tốt, xem ra bản cung lại được hoạt động một chút.”
Tâm tình Chu Tuyết Tranh khôi phục lại, lần này nàng nhất định phải
chuẩn bị thật tốt. Tuyệt đối không để xảy ra sơ hở, đây là cơ hội cuối
cùng của nàng. Gia Cát Linh Ẩn, ngày mai ngươi nhất định sẽ chết.
“Hắt xì!” Gia Cát Linh Ẩn nặng nề hắt xì một cái.
Thân thể thế tử đang ngủ say run lên, mở choàng mắt ra, hướng về phía nàng cười khanh khách. Ánh mắt lạnh thấu xương lập tức thay bằng dịu
dàng, ôm thế tử vào trong ngực.
Nguy cơ trong cung điện tạm giải trử, nàng quyết định mang tiểu thế
tử quay về Thất vương phủ, vì vậy tới chỗ Sở Kim Triêu cáo từ.
mang đầy máu tươi. Giờ phút này nàng thầm nghĩ nhanh chết đi, loại hoảng sợ này đã khiến nàng hoàn toàn sụp đổ.
Con hổ lại không muốn để nàng theo ý nguyện, cắn một cái ở nơi này,
lại cắn một cái ở chỗ kia trên người nàng. Cắn làm sao mà mỗi lần đều
nghe thấy tiếng kêu thảm một tiếng. Cuối cùng nàng cũng đã kêu không
được nữa.
Lúc này, dường như là chơi đùa xong rồi con hổ kia mới đón đồng bọn lại đây, để chúng tự tìm mỗi con một chỗ, chuẩn bị ăn thịt.
Tình cảnh mỗi lúc một hỗn loạn hơn, mọi người chạy trối chết, sợ người tiếp theo sẽ rơi vào miệng hổ sẽ là mình.
“A!”
“A!”
“A!”
Tiếng kêu thê lương của Chu Tuyết Tranh càng không ngừng quang quẩn
trong không trung, nàng nỗ lức đẩy chúng ra, nàng muốn nhìn thẩy biểu
cảm của Gia Cát Linh Ẩn lúc này, nàng phải nhớ kỹ để sau này có làm ma
mới có thể tìm về.
Đột nhiên tiếng kêu im bặt lại. Nửa khắc sau, chỗ nàng vừa nằm xuống
chỉ thấy có một bãi máu cùng một đống xương trắng, còn có vải vóc bị xé
rách.
“Ngao!” Con hổ cầm đầu gầm một tiếng, chúng nó cùng nhau phóng qua đám ngươi, không chạy vào mà là bỏ chạy.
“Đuổi theo!”
Không biết là ai hô lên một tiếng, mấy thị vệ đang choáng váng lúc
này mới nhớ tới, cầm lấy lưỡi lê chạy vào trong rừng sâu, nhưng mà sao
còn thấy được bóng dáng của chúng nó nữa.
Sở Kim Triêu hạ lệnh tử hình người phụ trách trông coi ngay tại chỗ,
tế ti sợ tới mức chân run lên, sao lại như thế này? Sao lại như thế?
Chẳng lẽ mình lại đưa sai lọ thuốc rồi?
Tế ti xoa cái trán đầy mồ hôi, như vậy cũng tốt, Thần phi đã chết sẽ không ai biết được hắn cũng tham dự vào âm mưu lần này.
Gia Cát Linh Ẩn đi đến bên cạnh Sở Kim Triêu, nhỏ giọng nói, “Hoàng
Thượng, nếu đã vẩy lên loại thuốc khiến chúng nó chán ghét thì vì sao
bọn chúng còn có thể bất ngờ nhào vào Thần phi nương nương, có phải là
thuốc bột có vấn đề hay không?”
“Ý của Tam nha đầu là?”
“Thần nữ đề nghị kiểm tra xiêm y của Thần phi nương nương xem có vấn đề hay không.”
“Thái y, đi xem thử đống quần áo kia có gì kỳ lạ hay không.” Sở Kim Triêu nói với thái y.