Giả Dung
Chương 8 :
Ngày đăng: 13:21 18/04/20
Người con trai kia thật là quái dị.
Giữa trưa, cuối cùng cũng ép được bọn nhỏ ngoan ngoãn đi ngủ, Diệp Dung Hoa một mình ngồi ở phòng đồ chơi, thu dọn lại đồ chơi bị quăng linh tinh, không tự chủ được mà nghĩ đến người đàn ông luôn trầm tĩnh ngồi trong góc.
Người kia sống bên cạnh nhà của Tôn Y Nỉ, không phải rất ghét tiếp xúc với cô sao? Ấn tượng của cô về anh chỉ là mỗi lần đi vào phố Khởi Tình, anh sẽ kéo kĩ rèm cửa, mỗi khi cô nhìn anh, anh sẽ lảnh tránh, anh ghét cô như vậy thì sao lại chịu làm việc cùng nơi với cô?
Cô không nhớ được nhà trẻ tuyển anh vào làm lúc nào? Đến hỏi hiệu trưởng, hiệu trưởng lại trả lời ngoài ý muốn: “Anh ta là do cô tiến cử mà” Biểu cảm trên mặt hiệu trưởng “Cô làm sao có thể hỏi tôi”
Trong nhà trẻ toàn là cô giáo, sức lực có hạn, có khi muốn chuyển đồ vật nặng thật thiếu người giúp đỡ, đã sớm muốn thuê một nhân viên nam, điều này làm Diệp Dung Hoa nhớ tới vì lý do này mà cô mời anh đến làm.
Anh tuy không thích nói chuyện, nhưng mà sẽ yên lặng thực hiện tốt công việc của mình, Dung Hoa đề cử người này nói thật cô rất hài lòng.
“Kỳ thật bác muốn hỏi là hai ngươi quen nhau bao lâu .” Dung Hoa chưa từng nói về bản thân, mọi người cũng chỉ ngắm hoa trong sương (đại khái là chỉ biết bên ngoài chứ không hiểu cặn kẽ), nhưng ai cũng có thể cảm giác được là cô đặc biệt quan tâm người đàn ông này, trên cơ bản để cô chủ động mở miệng vì người khác thì là bất khả tư nghị (việc khó xảy ra)
Có sao? Cô cùng anh tình cảm tốt lắm sao?
Trong trí nhớ dường như có rất nhiều khoảng trống rỗng, ví dụ như khi cô ngồi trên đê ăn Quan Đông nấu thật vui vẻ nhưng không nhớ được là ai thường đi cùng mình, duy nhất một lần là Khấu Quân Khiêm, nhưng cô cảm thấy không phải vì với người này tâm tình cô có thể tốt như vậy sao?
Cô cũng không hề quên hương vị của từng món ăn nhưng trong trí nhớ vĩnh viễn đều là cô ăn một mình.
Có khi ban đêm, cô theo bản năng dịch vào bên cạnh, sau đó mới giật mình tự hỏi, cho tới bây giờ mình toàn ngủ một mình sao?
Có nhiều cảm giác nhìn như tự nhiên, hợp lý cũng không hợp lý, cô không giải thích được cảm giác quỷ dị này, bắt đầu không tin vào trí nhớ của mình.
Tựa như …… Giống cảm giác với người đàn ông ngoài cửa sổ xa lạ mà không xa lạ.
Ánh mắt lướt qua cửa sổ, ngoài sân anh ta đang cho con thỏ ăn.
Con thỏ tựa hồ rất sợ anh, nhất là khi anh tới gần liền run cầm cập, như thế nào cũng không chạy đến ăn đồ anh cho, như là sợ chính mình trở thành đồ ăn của anh.
Chẳng nhẽ anh vụng trộm sau lưng bọn họ ngược đãi con thỏ sao, hay là trời sinh đã không có duyên với động vật?
Anh ta tựa hồ thực không còn cách nào, tiến lên bắt lấy con thỏ.
Cô cho rằng anh thẹn quá hóa giận, cô vọi vàng tiến lên ngăn cản hành vi ngược đãi động vật……. Nhưng không cần, anh cái gì cũng không làm, chỉ là nhấc cao con thỏ, con thỏ sợ quá đá chân loạn lên, anh vẫn là cùng nó trừng mắt.
“Ta sẽ không ăn ngươi”
Anh thật nghiêm túc, nghiêm trang hứa hẹn.
“Muốn thề sao? Trên cơ bản ta ăn chay… Được, trước đây.” Không chịu nổi lương tâm khiển trách anh nói thật: “Bởi vì cô ấy nấu ăn quá ngon, cô không cho ta ăn chay, ta nghe lời cô ấy….”
Cô phát hiện, cô cư nhiên muốn cười. Người đàn ông mặt lạnh này lại thề với tiểu động vật này? Anh đang làm trò cười sao?
“Ăn” Anh ra lệnh, bộ dạng như ông chủ ngươi phải nghe lời ta.
Thái độ này của anh, nếu cô là con thỏ cũng hoài nghi cà rốt kia có độc không?
Buồn cười là con thỏ cư nhiên lòng đầy ủy khuất đi qua, ngoan ngoãn ăn.
Trạm Hàn vừa lòng. Động vật có bản năng cảm ứng, biết rời xa nguy hiểm và thiên địch, việc này anh có thể hiểu được. Nhưng mỗi ngày phải đến một lần nên phải dạy bảo.
Lấy cách dọa gà mái cùng cá cá chép trong ao, anh mới đi đến ngồi xuống chiếu dưới gốc cây.
Anh đang nghĩ cái gì vậy? Tay anh vuốt ve chỗ ngồi bên cạnh……….. Nhưng làm cho cô cảm giác được một chút cô tịch cùng tĩnh mịch.
Trước kia, có người cùng anh ngồi ở kia sao?
Hiệu trưởng nói, có đôi khi nhìn thấy cô cùng anh một chỗ cùng ăn cơm. Nhưng cô nghĩ không ra, cô từng làm việc những việc này sao? Vì sao một chút ấn tượng cũng không có?
Buổi chiều, khi phát điểm tâm, Trạm Hàn đem hộp bánh bích quy tiến vào, sau khi giúp cô phát hết bánh luôn luôn đứng trong góc phòng.
Cô viết xong lịch làm việc, quay người lại, sẽ nhìn thấy ánh mắt đang ngóng nhìn của anh. Thoạt nhìn thật đáng thương giống như đứa trẻ bị mẹ lãng quên.
Người đàn ông lạnh lùng ít lời này, làm sao có thể xuất hiện biểu cảm như vậy được?
Đây không phải là ảo giác, bé gái đáng yêu cũng mở miệng “Chú, bánh của cháu ăn được này, người đừng khóc nha.”
Tôn Y Nỉ nói, hiện tại cô đang ở xa cô sẽ bảo Lâm Giang mang xe cho anh nhưng chỉ còn xe máy thôi.
Vì thế anh hiện tại muốn mượn mũ bảo hiểm, chở Diệp Dung Hoa đi tìm phòng.
Nhìn phòng thứ nhất, kết cấu không tốt, xung quanh lại ầm ỹ bị anh cự tuyệt.
Căn phòng thứ hai, thật là ẩm thấp, cô chú ý đến vệt nước chảy trên tường, nếu trời mưa chắc phải huy động hết nồi liêu xoong chảo để hứng, cô gạt bỏ.
Căn phòng thứ ba, an ninh không tốt, vị trí hẻo lánh, đường đi vừa ít người lại tối, thường có du côn tụ tập, nếu con gái về khuya, thật sự không an toàn, hơn nữa ……….cách nhà anh quá xa.
Căn phòng thứ 4, kỳ thực không có gì là không tốt, tiền thuê rất hợp lý, chỉ là sống cùng chủ nhà, mà chủ nhà này, ánh mắt đánh giá cô làm cho cô không thoải mái, cô nôi kéo Trạm Hàn chạy trốn chết.
Căn phòng thứ 5, Anh vừa bước vào cửa, ngày cả nhìn cũng không thèm nhìn, liền lôi kéo cô chạy lấy người.
“Trạm Hàn, Trạm Hàn……anh chạy chậm một chút.” Bị lôi kéo đi Diệp Dung Hoa một mặt hoang mang: “Tôi cảm thấy nơi đó cũng không tệ, anh như nào…….”
“Âm khí quá nhiều.” Đi đủ xa, anh mới dừng bước chân, quay đầu nói: “Bên trong có người chết, không chỉ một người. Cô muốn trở thành người tiếp theo sao?”
Diệp Dung Hoa nháy mắt mao cốt tủng thiên (kiểu như sợ dựng tóc gáy) :”Anh….”
“Đúng” Biếu cô muốn hỏi cái gì, không hề giấu diếm. Anh nhìn thấy được, nhìn thấy oan hồn như hổ rình mồi hướng cô vươn tay, bởi vì anh lạnh lùng nhìn chằm chằm mới không dám vọt qua đây.
Quỷ hồn này không đáng yêu, như ở phố Khởi Tình có thể giúp chủ nhà bắt trộm, nhưng ở đây bọn họ muốn bắt là thế nhân.
“Được, được, được anh không cần phải nói nhiều, tôi nghe anh” Cô da đầu run lên, chủ động nhảy lên xe máy, thúc giục anh mau rời đi.
Đi xem tiếp mấy căn nữa nhưng không có một căn phòng nào vừa ý.
Trên đường về nhà, cô rất thất vọng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường, cười nhẹ nói: “Đã đi nhiều nơi như vậy, bụng cũng đói rồi, tôi mời anh ăn khuya, anh muốn ăn gì?”
Anh chọn một cửa hàng cô thường đến, gọi bún xào, canh mực. Cô thường dặn ông chủ là đừng cho rau thơm, ông chủ rất dễ quên, một khi bận là sẽ quên, cho nên khi đồ ăn được bê lên là bọn họ đều tự mình nhặt bỏ.
Nhặt hết rau thơm trong canh, lại mang bún xào đậu xanh bỏ ra, nếu không phải rau bình thường cô không ăn.
Diệp Dung Hoa chống má nhìn hành động của anh: “Anh biết tôi ăn cái gì, không ăn cái gì?”
Thường thường cùng nhau ăn như thế nào lại không biết? Trước kia toàn như vậy đã thành thói quen của anh.
Nhanh chóng giải quyết bún xào, thấy cô ăn không hết một nửa, trong tay cầm tờ báo, bài viết ghi lại người thuê phòng bị chủ nhà đánh, biểu cảm thật buồn rầu.
“Không cần phiễn não, cho cô ở nhà của tôi.”
“Gì?” Cô ngẩng đầu, tương đối ngoài ý muốn: “Anh..”
“Tôi sắp chuyển đi rồi, cô có thể đến đó ở, tôi sẽ nói một tiếng với Tôn Y Nỉ.” Anh nói thêm.
Nếu nhà cô không thể là nơi dung thân của cô, phải ở nhà của anh, Tôn Y Nỉ cũng sẽ chiếu cố cô, so với ở nhà làm người không được người khác để ý, xem nhẹ còn tốt hơn.
Cái gì anh muốn chuyển đi, căn bản chính là muốn đem chỗ ở tặng cho cô! Thực lòng muốn chuyển đi sao, vì sao ngay từ đầu đi cùng cô tìm phòng lại không nói, khi cô phiền não vì không tìm được phòng mới nói ra?
Anh không phải là một người biết nói dối, vụng về nói dối đã bị người khác nhìn thấu, nhưng làm cho lòng cô tràn đầy cảm động.
“Anh thật là một người thật có tâm!”
Có ý gì?
Không đợi Trạm Hàn hỏi lại, cô đứng dậy thanh toán, cười cười kéo tay anh chạy lấy người.
Đưa cô về đến trước cửa, không quên hỏi lại một lần: “Cô khi nào thì muốn chuyển đi? Báo trước tôi một tiếng, tôi đến chuyển đỡ”
“Cái đó nói sau” Cô vẫy vẫy tay, vào nhà.
Như vậy là đồng ý hay không đồng ý? Trạm Hàn không hiểu được, nhưng cảm giác được, tâm tình của cô tựa hồ tốt lắm, không lại trầm trọng toàn mây đen.
Cô vui vẻ, vậy là tốt rồi, anh hiểu hay không không quan trọng.