Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 121 :
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Một chiếc xe bon bon phía trước, một chiếc xe lặng lẽ theo sau.
Trần Hải rối rắm không biết phải làm thế nào để khuyên Mộc Như Lam đừng tiếp tục gần gũi với Mặc Khiêm Nhâm nữa. Thế nhưng nghĩ đến cảnh một đám người nhất quyết muốn chia rẽ mối tình đầu mà Mộc Như Lam khó lắm mới có được, ông vẫn cảm thấy cô thật đáng thương. Một người vô cùng ưu tú như vậy, vì cớ gì lại không thể có được thứ mình muốn?
Trong lúc Trần Hải đang mải rối rắm, chiếc xe chậm rãi lướt trên con đường nhựa rồi tiến vào lối rừng nhỏ dẫn đến khu biệt thự. Kim Bưu Hổ lái xe chạy nhanh vào khu nghỉ dưỡng, bí mật giấu xe vào khu rừng nhân tạo, sau đó mới xuống xe bắt đầu kế hoạch của mình.
Mộc Như lam ngồi ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, đôi môi khẽ nở một nụ cười ấm áp động lòng người. Thời gian chảy trên người cô dường như vì lưu luyến mà lặng lẽ thả chậm tốc độ, tạo nên một vầng sáng mỏng manh màu trắng ngà, cực độ tương phản với những hình ảnh đang vội vã vút nhanh qua ô cửa kính.
Mộc Như Lam bảo Trần Hải dừng xe ở ngoài cổng sắt để cô tự đi vào. Trần Hải và Bao thúc đứng đằng sau nhìn theo bóng lưng của Mộc Như Lam, vẻ mặt bi thương như thể con gái mình bị đàn ông cặn bã lừa đi mà mình lại bất lực không thể làm gì.
Bốn bề thật yên tĩnh, khu biệt thự này rất ít khi nào ồn ào, khoảng cách giữa các nhà cũng vừa đủ, chuyện ai người đó làm.
Tối qua Bạch Tố Tình nửa đêm chạy ra ngoài, khi ấy Bao thúc đang ngủ trong phòng bảo vệ. Bạch Tố Tình tự mình mở cổng sắt làm ông vội vàng bật dậy vì nghe thấy động tĩnh, ngỡ ngàng hồi lâu mới nhớ ra cô ta là người ở nhờ biệt thự của Mộc Như Lam. Bao thúc nghi hoặc đi vào, thấy cổng sắt và cửa chính nhà Mộc Như Lam đang mở toang hoác thì liền khó chịu chửi mấy câu rồi giúp Mộc Như Lam đóng cửa lại, trong lòng thầm mắng đúng là một đứa nhỏ vô phép tắc, đi ra ngoài mà cũng không biết đường đóng cửa lại cho chủ nhà. Ông thấy cô ta chẳng phải dạng con gái đàng hoàng gì đâu, nhất định là tiểu thư đã quá tốt bụng rồi.
Mộc Như Lam mở cổng sắt, mỉm cười nhìn nhà của mình. Bên dưới bầu trời không thể gọi là trong xanh, căn biệt thự màu xám tọa lạc nơi này vẫn xinh đẹp như trước, cô thích nó nhất đấy, nếu có thể thì cô thật muốn ở mãi trong này không ra.
Treo tại nhánh cây khô cằn, chiếc xích đu cũ kĩ khẽ khàng đung đưa, tầng dày lá rụng trên đất ma sát nghe xào xạc, một vài mảnh vụn úa vàng bị gió mạnh cuốn đi.
Nhẹ nhàng ngâm nga một bài ca không tên, Mộc Như Lam lấy chìa khóa mở cánh cửa chính màu đen thoạt nhìn nặng trịch, thấy đại sảnh của mình có vẻ không sạch sẽ, ai đó nấu ăn nhưng lại không rửa chén mà cứ để hết trên mặt bàn, bên cạnh còn có vài hạt táo.
“Hửm?” Mộc Như Lam bật ra một giọng mũi mơ hồ không rõ ý tứ, khóe môi cong cong rạng rỡ. Ôi… Thật đúng là không khách khí, bộ chưa ai nói với mi là đừng nên ăn táo của người lạ sao? Đặc biệt là quả táo trong nhà của mụ phù thủy.
“Lại đây xem này.” Đứng đằng sau cái giá, Mộc Như Lam tiếp tục ngoắc tay với Kim Bưu Hổ, lực chú ý của hắn lập tức bị chiếc hộp hấp dẫn, hộp gỗ đàn hương màu đỏ sậm, phía trên được khắc rất nhiều hoa văn phức tạp, thoạt nhìn hết sức tinh xảo, chẳng khác nào một chiếc hộp đựng bảo vật. Kim Bưu Hổ không khỏi nghĩ bụng, thôi thì cứ xem qua một chút rồi hẵng giết Mộc Như Lam, dù sao cô cũng không chạy đi đâu được, cùng lắm là mất thêm mấy giây thôi.
“Cái gì đây?”
Mộc Như Lam cười thần bí, “Đại bảo bối đã tốn của tôi rất nhiều tâm tư.”
“Mở ra mau!” Kim Bưu Hổ có chút chờ mong, ngữ điệu mang theo sự thúc giục, hắn vốn định tự mình mở nhưng chiếc hộp lại bị khóa bởi một ổ khóa nhỏ nên đành phải để Mộc Như Lam đến mở.
“Được.” Mộc Như Lam gật đầu cười hiền lành, cô lấy từ trong túi ra một cái chìa khóa màu bạc, ổ khóa vừa mở, Kim Bưu Hổ đã lập tức giằng lấy chiếc hộp, mở ra…
Vẻ mặt Kim Bưu Hổ cứng đờ đi, bên trong hộp gỗ đàn hương đặt trịnh trọng… một loạt đinh dài màu bạc!
Trên tấm lụa màu đỏ, một hàng đinh bạc xếp thẳng chỉnh chỉnh tề tề, từ loại 1 cm đến loại 7 cm, từng chiếc đinh bén nhọn lóe ra những tia sáng lạnh lẽo khiến Kim Bưu Hổ cảm thấy như bị ghim tại chỗ, toàn thân cứng ngắc lạnh băng.
Hắn sững sờ ngẩng đầu nhìn Mộc Như Lam, cô gái thiên sứ đang mỉm cười với hắn, như thể không hề cảm thấy món quà này có vấn đề gì. Thế nhưng ngay sau đó, trên tay cô đột nhiên xuất hiện thêm một vật, vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng trên môi, cô hung hăng đánh về phía hắn.
Bốp!
Trời đất chao đảo, sao bay tứ tung, Kim Bưu Hổ chỉ thấy trước mắt tối sầm, hắn ngã khuỵu ra sàn, nửa đầu trên đau buốt choáng váng. Trước lúc ngất đi, hắn mơ hồ trông thấy một bóng dáng mảnh khảnh đi về phía mình, bóng dáng ấy ngồi xổm xuống, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hắn, chất giọng ôn tồn như nỉ non bên tai, “Đau lắm phải không? Ôi… Xin lỗi nhiều nha, lần sau ta nhất định sẽ dịu dàng, sẽ thực dịu dàng chế mi thành con rối ta yêu…”