Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 133 :

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


Viên cảnh sát ghi chép xong thì đứng lên liếc Hoa Phương một cái nhưng không nói gì, anh ta gật đầu với Mộc Như Lam rồi xoay người rời đi.



Mộc Như Lam và Thư Mẫn ngồi im tại chỗ, không định tiếp tục chọc giận bà mẹ đang không thể tiếp nhận tình trạng của con gái mình. Ngặt nỗi, các cô ngồi yên không có nghĩa là người khác cũng vậy, mỗi khi tức giận, người ta thường sẽ không kiềm chế được mà giận cá chém thớt.



Hoa Phương quay lại nhìn Mộc Như Lam bằng một đôi mắt đỏ ngầu, trên trán bà ta nổi đầy gân xanh, “Lại là mày! Tại sao cứ mỗi lần thấy mày là Nhã Nhã nhà tao lại gặp chuyện vậy hả?! Rốt cuộc mày có thù sâu oán nặng gì với nhà chúng tao? Phải thế nào thì mày mới bằng lòng buông tha cho nhà chúng tao?!”



“Mẹ!” Chu Tô Luân không ngờ Hoa Phương lại đột nhiên mắng Mộc Như Lam như vậy, hắn vội vàng kéo bà ta lại, sợ bà ta bất ngờ xông lên đánh cô.



Thư Mẫn lập tức vươn tay chắn trước người Mộc Như Lam, sắc mặt lạnh lùng trào phúng, “Bản thân đã không biết dạy con thì lấy tư cách gì mà đòi giáo huấn người khác? Con gái bà tự làm tự chịu, chẳng lẽ bà muốn hội trưởng phải đứng im cho cô ta giết hay sao?”



“Nhưng Nhã Nhã của tao mới chỉ mười lăm tuổi! Nó bồng bột không hiểu chuyện, sao bọn mày không thể nhường nó một chút hả?” Hoa Phương khóc nói, bà ta không thể tiếp nhận sự thật rằng con gái mình đã trở thành kẻ tàn tật. Nếu không tại Mộc Như Lam thì chuyện này đã chẳng xảy ra, tất cả đều là lỗi của Mộc Như Lam! Đúng vậy! Đều là lỗi của cô ta! Kim phu nhân nói quả không sai, Mộc Như Lam thật sự là một con yêu tinh hại người, ai ở gần cô ta cũng gặp chuyện đen đủi!



Mộc Như Lam ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn Hoa Phương, cô không nói gì, cũng không có biểu cảm gì.



Nghe Hoa Phương nói vậy, Thư Mẫn tức giận đến bật cười, “Mười lăm tuổi thì nhỏ lắm à? Mẹ nó chứ, con gái bà mười lăm tuổi là còn nhỏ, thế hội trưởng chúng tôi mới mười sáu tuổi thì sao, nói vậy mà cũng nói được!”



Hoa Phương liền giật mình, phải rồi, Mộc Như Lam cũng mới mười sáu tuổi mà thôi, nhưng vì thanh danh và thành tích của cô ở học viện Lưu Tư Lan quá mức xuất sắc nên mọi người hầu như đều coi cô như một người trưởng thành...



Nhưng sự so sánh này lại càng khiến Hoa Phương khó chịu hơn, đều trạc tuổi nhau, vì sao nó được yêu mến mà con gái mình thì lại bị tẩy chay? Vì sao nó tay chân nguyên vẹn mà con gái mình thì lại trở thành người tàn phế?



Nhã Nhã chỉ hơi tuỳ hứng hơi kiêu ngạo chứ chưa từng gây ra chuyện gì quá đáng, vì con bé xui xẻo đụng phải Mộc Như Lam nên vận rủi mới lũ lượt kéo đến như vậy! Tất cả đều tại Mộc Như Lam! Mộc Như Lam là đồ sao chổi! Nó chắc chắn đã phù phép gì đó nên Nhã Nhã của bà ta mới dần dần mất đi bản tính!



Hoa Phương càng nghĩ càng tức, gân xanh giật giật, vẻ mặt vặn vẹo. Ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng chợt vang lên, nó nhẹ nhàng vuốt ve lửa giận của bà ta, sau đó bất ngờ đánh úp như một cơn sóng thần giận dữ.




“Vậy à?” Mộc Như Lam nắm tóc lại để nó không bị gió thổi loạn, “Nhưng mà phiền lắm, hay là cứ cắt ngắn đi?”



“Không được.” Mặc Khiêm Nhân bất ngờ phản ứng, hắn nhìn Mộc Như Lam bằng một ánh mắt kỳ quái, hai tay để vào trong túi quần, mặt mày vô cảm, “Chiều dài tóc có thể bù lại một chút chỉ số thông minh mà em thiếu hụt.”



Thấy lỗ tai của hắn càng đỏ hơn, Mộc Như Lam cười bất đắc dĩ, “Anh không thể nói thẳng là tóc em rất đẹp, cắt đi thì thật đáng tiếc sao?”



Mặc Khiêm Nhân bình tĩnh làm như chưa nghe thấy gì.



“Mặc Khiêm Nhân tiên sinh chẳng thành thực chút nào.” Mộc Như Lam mỉm cười đi bên cạnh Mặc Khiêm Nhân.



“...” Không thèm nói chuyện với mấy người không biết thẹn.



“Lỗ tai đỏ thế này cơ mà?” Mộc Như Lam cảm thấy ngứa tay chết đi được, cô lặng lẽ nuốt nước bọt, cố gắng nhịn xuống khao khát muốn sờ lỗ tai người ta.



“Em nói nhiều đến mấy thì IQ của em cũng chẳng tăng thêm chút nào đâu.” Không nhịn được nữa, Mặc Khiêm Nhân bắt đầu dùng tuyệt chiêu độc mồm. Hắn rất hiểu loài sinh vật biến thái này, trong nhà tù của hắn cũng có một vài nữ biến thái, bọn họ một là õng ẹo cởi đồ ngay giữa phòng giam, hai là nói thẳng rằng muốn lên giường với hắn, đáp lại, hắn coi bọn họ như mấy con khỉ mẹ bị bệnh thần kinh. Mộc Như Lam là ngoại lệ duy nhất, một ngoại lệ vượt quá sức tưởng tượng của hắn, khiến hắn không thể nào chống đỡ.



“Em đã qua tuổi phát triển trí não mất rồi, phải làm sao bây giờ?” Kỳ thực Mộc Như Lam rất lo lắng về chỉ số thông minh của mình, so với Mặc Khiêm Nhân, cô quả thật có hơi thua kém.



“Óc heo có thể bồi bổ cho em được chút chút, dù gì chúng nó cũng thông minh hơn em.”



“...”