Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 139 :

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


Lục Tử Mạnh kinh hãi nhìn Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương đánh nhau đến toác đầu mà vẫn không có ý định dừng tay, hắn vội vàng chạy đến chỗ Mộc Như Lam, “Này, nếu cứ để như vậy thì kiểu gì bọn họ cũng đánh cho đối phương một chết hai tàn phế a.”



Má ơi, hôn nhân thật đáng sợ, có chết hắn cũng không dám kết hôn đâu!



Lúc này Mộc Như Lam mới chịu nhìn lướt qua một cái, nhấc chân tiến về phía hai vợ chồng đang đánh nhau túi bụi trên mặt đất.



“Chết tiệt! Mộc Chấn Dương lão đi chết đi! Nhất định lão sẽ chết không tử tế!” Mặt Kha Uyển Tình đã bị đánh sưng vù chẳng khác gì đầu heo, tóc tai bù xù không chịu nổi, thậm chí còn bị bứt xuống một mảng lớn. Kha Uyển Tình nổi cơn tam bành nên ra tay cũng nặng hơn trước rất nhiều. Bà ta vòng chân kẹp chặt hông của Mộc Chấn Dương, hai tay túm lấy đầu ông ta, hung hăng nện xuống đất.



“Đĩ thúi! Tiện nhân! Lúc trước ông đây bị mù nên mới đi cưới cái hạng đàn bà như mụ!” Trên mặt Mộc Chấn Dương toàn là vết thương rỉ máu do bị móng tay của Kha Uyển Tình cào phải. Hai mắt đỏ ngầu, ông ta nhìn Kha Uyển Tình mà như nhìn kẻ thù. Cánh tay bất ngờ vung lên, một cái bạt tai hung hăng đập tới.



Ả đàn bà chết tiệt này hủy hoại hơn mười năm cuộc đời ông ta, nếu không tại mụ thì dù ông ta chỉ là con trai nhà giàu mới nổi cũng có sao đâu? Ông ta hẳn sẽ tìm được một người vợ dịu dàng nhu nhược giống như Bạch Tố Tình, hạnh phúc mỹ mãn, cả đời bình an!



Bọn họ oán hận lẫn nhau, nỗi oán hận tích lũy suốt mười mấy năm đến nay đã hoàn toàn bộc phát. Chẳng ai còn nhớ, dưới ánh nắng mùa hạ năm ấy, chàng nhìn thấy nàng giữa một mảnh xôn xao náo nhiệt, nàng cao quý xinh đẹp làm tim chàng xốn xang, linh hồn cuồng nhiệt như muốn thoát khỏi thân thể để mà đuổi theo một nửa định mệnh; còn nàng thì đứng trên vũ đài cao lớn, được người người tâng bốc xu nịnh, kiêu ngạo như một nữ hoàng trông xuống chúng sinh, nàng bắt gặp chàng trai trẻ đẹp đang chăm chú dõi theo mình, ánh mắt chàng thuần túy và nóng bỏng hơn bất cứ ai, lặng lẽ cướp mất trái tim nàng.



Lửa tình hừng hực thiêu đốt, họ bị tất cả mọi người ngăn cản, cả thế giới đều muốn chia lìa họ, cả thế giới đều không cho phép họ ở bên nhau. Họ vẫn yêu nhau chân thành bất chấp mọi giông bão, hệt như Romeo và Juliet. Vì thế nàng trở thành Juliet, dứt khoát từ bỏ gia đình để chạy trốn cùng Romeo. Rời khỏi Hồng Kông phồn vinh, Romeo và Juliet không tự tử vì tình, thay vào đó, họ chuyển đến sống ở một góc khác của thế giới, nơi thành phố K nhỏ nhoi này.



Vì Romeo và Juliet cùng nhau tự tử nên mối tình của họ mới làm cho người đời xúc động, nhưng liệu có ai đã thử tự hỏi: nếu Romeo và Juliet không tự tử mà vẫn tiếp tục sống bên nhau thì sao?



Có lẽ cũng sẽ giống như Mộc Chấn Dương và Kha Uyển Tình mà thôi.



Lửa tình dần dần lụi tàn, cuộc sống mài mòn tất cả yêu thương. Bọn họ đã không còn sức lực và thời gian để duy trì một tình yêu cuồng nhiệt như vậy nữa, chỉ đành mặc cho thời gian cuốn nó trôi đi mất.



Tình yêu giữa cô bé lọ lem và hoàng tử chỉ có thể tồn tại trong truyện cổ tích, còn tình yêu giữa chàng hầu và công chúa thì chỉ có thể dùng bi ai để đánh một dấu chấm tròn.



“Lão chết đi cho tôi nhờ!”



“Cút ngay, tiện nhân!”
Cho nên mọi người trong ngành đều coi Mặc Khiêm Nhân là một kẻ nửa chính nửa tà.



“Nhưng rõ là vậy mà.” Viên cảnh sát làu bàu, anh ta còn định chê Mặc Khiêm Nhân sính ngoại, phản bội này nọ nữa cơ, có tài mà lại phục vụ cho nước khác, đúng là uổng cái quốc tịch Trung Quốc của hắn!



Lời này mà nói ra thì thể nào cũng chọc giận những người biết rõ chân tướng năm xưa. Cũng không phải cứ làm việc tại nước ngoài thì là sính ngoại, là phản quốc cầu vinh. Chức nghiệp và tính cách của Mặc Khiêm Nhân khiến hắn chỉ có thể làm việc tại nước ngoài. Nhìn đi, ở cái xứ Trung Quốc hòa bình này thì đào đâu ra mấy tên tội phạm tầm cỡ như đám biến thái trong ngục giam của hắn?



Nhờ có lệnh lục soát nên việc điều tra tiến hành rất thuận lợi, qua lần lượt từng căn biệt thự, bọn họ rốt cuộc cũng đã đặt chân đến hắc ốc.



“Căn nhà này nhìn có vẻ u ám, nói không chừng sẽ tìm ra manh mối gì đó.” Viên cảnh sát trẻ thì thầm.



Bao thúc vội chạy tới ngăn cản đám người đang định vào lục soát, “Khoan, khoan đã, chủ nhân ngôi nhà này hiện không có ở đây, các anh không được đi vào.” Có lệnh lục soát thì cũng đâu được phép xông vào khi chủ nhân ngôi nhà đang vắng mặt?



“Chủ nhà này là ai?” Đội trưởng hỏi.



“Là Mộc Như Lam.” Có người trả lời.



“Đây là nhà của Mộc Như Lam?” Cả đội kinh ngạc, trông không giống chút nào!



“Chủ trước là bà ngoại của Mộc Như Lam.”



“Nếu là Mộc Như Lam thì không sao.”



“Không lục soát nữa à?”



“Có chứ, cứ đi thẳng vào đi.”