Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 145 :
Ngày đăng: 10:59 30/04/20
Trong lớp F không có ai là fan cuồng, đến cả fan của Đổng Tứ Hiên cũng không được mấy người, huống chi là loại ngôi sao mới nổi như Bạch Tố Tình? Cô ta cứ muốn đến chào hỏi Đoạn Nghiêu,giatăng một chút cảm giác tồn tại thôi.
Tiếng chuông vang lên, đồng nghĩa với việc cuộc thi bắt đầu, toàn học viện Lưu Tư Lan chìm vào yên tĩnh, ngòi bút trượt loạt xoạt trên bài thi, không khí căng thẳng phiêu đãng trong học viện.
Tuy rằng năm ba nghỉ trễ hơn năm nhất và năm hai gần mười ngày, nhưng học viện Lưu Tư Lan vốn nghỉ sớm hơn các trường công lập và dân lập khác gần một tháng để cho học sinh đi tham quan cuối năm, nghỉ trễ mười ngày, lại thêm mười ngày đi tham quan, nên đối với các học sinh năm ba mà nói thì nghỉ đông vẫn có đủ thời gian đi chơi, vì vậy hầu như không mấy ai oán trách.
Trong phòng thi, Mộc Như Lam làm xong nhanh hơn những người khác, cô kiểm tra lại hai lần không phát hiện chỗ sai thì mới buông bài thi, mỉm cười lấy một tờ giấy trắng, viết ra đề thi chưa giải mà cô vẫn còn nhớ kỹ, bắt đầu giải đề. Riêng trong thời gian học tập, cô sẽ không bỏ qua dù chỉ một phần nghìn giây. Đầu óc và trí tuệ là vũ khí mạnh nhất, người có cái đầu mà không trang bị trí tuệ thì chẳng khác nào đối mặt với hiểm nguy, có súng trên tay mà lại không biết dùng, quả thực ngu xuẩn muốn chết.
...
Chìa khóa xoay một vòng trong ổ, cửa nhà mở ra, Lưu Miên cầm vài túi quần áo giầy dép đi vào, Hoắc Á Lận đi sau cũng mang theo vài cái túi.
“Chị ngồi đây nghỉ tạm một lát, em đi pha cho chị ly nước trái cây.” Lưu Miên ném túi đồ lên ghế sô pha, nói với Hoắc Á Lận một câu rồi đi vào phòng bếp.
Hoắc Á Lận mặc một chiếc áo khoác lông thú màu xanh đậm, mái tóc xoăn buông xõa sau lưng, làn da được chăm sóc rất tốt, thoạt nhìn hết sức quyến rũ. Bà ta duyên dáng cười, tâm trạng có vẻ không tệ.
Bà ta đánh giá nhà trọ nhỏ của Lưu Miên, thấy cũng không đến nỗi tồi tàn khiến mình phải mất mặt. Cảm tình của Hoắc Á Lận với cô em kết nghĩa này có chút đặc biệt, lúc trước Lưu Miên cứu bà ta, đến bên cạnh bà ta vào thời điểm bà ta yếu đuối nhất, để lại trong lòng bà ta một dấu ấn đặc biệt, tuy dấu ấn này đã phai nhạt đi nhưng vì hai người vẫn luôn giữ liên lạc nên đã cùng nhau tạo thêm dấu ấn mới. Bà ta một mặt cảm thấy Lưu Miên không xứng với mình, một mặt lại không thể dứt bỏ phần cảm tình này - khá tương đồng với hiện tượng in vết*.
*Hiện tượng in vết: hiện tượng con non mới sinh đi theo những vật chuyển động đầu tiên mà chúng nhìn thấy.
Loại cảm giác này thật khiến người ta rối rắm.
Vịfan kia thân hình hơi béo, cũng là một phần tử hiếu chiến, giấc mộng của cô ta là trở thành một người như Bạch Tố Tình, cho nên Bạch Tố Tình chính là của nữ thần của cô ta, bây giờ Mễ Na dám nói Bạch Tố Tình là cái thá gì vậy?! Mẹ nó! Muốn chết à!
“Khốn kiếp, mày nghĩ mày là ai?!” Cô béo trừng Mễ Na, vài đồng bọn của cô ta bao vây lấy Mễ Na và Mộc Như Lam mà không hề biết một người trong đó chính là hội trưởng hội học sinh Mộc Như Lam, chưởng quản một nửa sinh tử tồn vong của bọn họ trong học viện Lưu Tư Lan.
“Cút ngay!” Mễ Na ghê tởm chết đám người đần độn này, một đứa con gái ghê tởm như Bạch Tố Tình mà bọn họ cũng sùng bái cho được! Cô giận đến tím mặt, rõ ràng người bọn họ sùng bái nhất phải là Mộc Như Lam bên cạnh cô! Chứ không phải hạngkhẩuphật tâm xà này!
Lời nói của Mễ Na hoàn toàn chọc giận nhóm fan đần độn, bọn họ lập tức khắckhẩu, sau đó dần dần dẫn đến phản ứng dây chuyền, một số fan căn bản không biết chuyện gì xảy ra cũng bắt đầugianhập tràng cãi vả.
Mộc Như Lam không thể chen lời nổi trong đám người mồm như cái loa, năm lời mười miệng thậm chí muốn động tay động chân, giống như khi cãi nhau với người đàn bà chanh chua, danh môn phu nhân và thục nữ tuyệt đối sẽ chịu thiệt. Tuy nhiên, có lẽ là vì khí chất trên người Mộc Như Lam rất đặc biệt nên mặc dù cô đứng chung một chỗ với Mễ Na, nhiều người đều theo bản năng bỏ qua Mộc Như Lam mà quay sang công kích Mễ Na.
Bạch Tố Tình đứng trên ghế đá nhìn bên kia ầm ĩ, cô ta nhỏ giọng lo lắng gọi, trong lòng lại đắc ý cực kỳ, thấy chưa, thấy chưa! Học viện Lưu Tư Lan đã không còn là thiên hạ của một mình Mộc Như Lam nữa, cô ta có fan, hơn nữa sẽ có càng nhiều càng nhiều fan! Cô ta nhất định sẽ tách thế lực của học viện Lưu Tư Lan ra riêng một phái, nhất định không cho Mộc Như Lam sống yên ổn!
...
Tua vít nhẹ nhàng tháo chiếc đinh ốc nhỏ màu bạc, trong lòng Lưu Miên thực sự mong chờ, cô ta buông tua vít, hai tay muốn mở thân rắn, thấy nó ghép hơi chặt cho nên phải dùng thêm lực, không cẩn thận vận lựcquámạnh, bộp bộp hai tiếng, có thứ gì đó rớt ra từ trong thân rắn, rơi trên mặt đất, lăn đi một đoạn xa mới dừng lại.
“Ôi chao?” Lưu Miên ngạc nhiên kêu một tiếng, cô ta chỉ nhìn thấy đó là hai vật màu trắng tròn tròn. Không phải bảo thạch? Lưu Miên có chút thất vọng, nhưng nếu là quà tặng thì hẳn sẽ không phải vật tầm thường, vì thế cô ta vươn hai tay nhặt hai quả cầu nhặt, từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác lành lạnh mềm mềm, Lưu Miên càng ngạc nhiên hơn, cảm giác này quenquá...
Cô ta đứng thẳng dậy, mở lòng bàn tay, hình ảnh đôi đồng tử màu đen đột ngột đập vào mắt, đây là hai nhãn cầu, con ngươi đã dãn ra toàn bộ tròng đen, đây là đôi mắt mà chỉ người chết mới có, lúc này chúng đang nằm trong lòng bàn tay trắng nõn, tựa như đang nhìn cô ta...
“A——!”