Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 152 :
Ngày đăng: 10:59 30/04/20
Đợi cho đến khi Mộc Như Lam ra khỏi phòng, Mộc Như Lâm mới nhìn tới Mộc Như Sâm đang còn nằm gục trên vali không muốn đứng dậy, “Anh còn không mau đi lấy giày đi, cẩn thận chút nữa lại quên đó.” Mộc Như Lâm nói xong, cầm lấy áo ngủ của mình rồi đi vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.
Bởi vì hai người là anh em song sinh, từ nhỏ đã ở chung một phòng, cho nên bây giờ vẫn như vậy.
Mộc Như Sâm liếc Mộc Như Lâm một cái, sau đó lại gục đầu xuống vali, bộ dạng mệt mỏi không thể đứng lên, cậu nói một cách uể ỏai, “Chỉ cần nghĩ tới việc ngày mai không thể thấy chị được liền không muốn đi nữa.” Cho nên bây giờ cậu không muốn đi dù chỉ là một bước.
Mộc Như Lâm vừa đi tới cửa phòng tắm, nghe Mộc Như Sâm nói vậy, bàn tay cậu vô thức nắm chặt bộ quần áo đang cầm, đôi mắt dưới cặp kính xọet một tia sáng sau đó liền biến mất nhanh chóng, cậu bình tĩnh nói: “Sao anh lại giống như một đứa con nít chưa cai sữa vậy, anh phải tập làm quen với việc không có chị ở bên cạnh đi.”
Mộc Như Lâm nghe xong lời này liền cảm thấy không vui, cậu rầu rĩ nói, “Làm sao có thể thành thói quen được chứ?” Cậu vô cùng thích chị, thích tới mức không muốn rời khỏi chị dù chỉ là một phút, sao có thể sống mà không có chị ở bên cạnh được?
“Sao lại không quen được? Chị ấy đã trưởng thành, rồi chị sẽ phải học đại học ở một thành phố khác, thậm chí là đi du học nước ngoài, sau đó thì ra ngoài làm việc, cuối cùng là lập gia đình rồi sinh con dưỡng cái, anh nói không thể tách khỏi chị, chẳng lẽ lại muốn đeo bám chị cả đời?” Mộc Như Lâm nói với Mộc Như Sâm, đến đoạn cuối còn đặc biệt nhấn mạnh, cậu muốn bức bách Mộc Như Sâm nhìn vào sự thật, cũng đồng thời bức bách chính bản thân mình, bọn họ có quan hệ huyết thống với Mộc Như Lam, đây là sự thật không thể chối cãi, đó cũng chính là khoảng cách lớn nhất khiến bọn họ cả đời này vĩnh viễn không thể nào vượt qua được!
Mộc Như Lâm nói xong khiến sắc mặt Mộc Như Sâm chợt biến đổi trong nháy mắt, cậu trừng mắt nhìn Mộc Như Lâm, “Cậu nói vớ vẩn cái gì vậy?” Mộc Như Lam sẽ không rời khỏi cậu! Cậu cũng sẽ không để cho chị rời khỏi mình!
Mộc Như Lâm xoay người lại đối diện với Mộc Như Sâm, gằn giọng, “Em nói bậy sao? Sang năm chị sẽ thi đại học, cuối tháng sáu khả năng chị sẽ học đại học ở thủ đô hoặc đi du học là rất cao, trong khi đó chúng ta vẫn còn học tại học viện Lưu Tư Lan, anh có thể thay đổi những việc này sao?”
Mộc Như Sâm mất hứng đứng dậy, cậu trừng mắt nhìn Mộc Như Lâm rồi nói, “Vì sao phải thay đổi? Chẳng lẽ chúng ta không thể chuyển trường tới thành phố mà chị sống rồi tiếp tục học trung học à?” Mộc Như Sâm không nhận ra được tình cảm cậu và Mộc Như Lâm đối với Mộc Như Lam có chút không bình thường, đó không phải là tình cảm đơn thuần mà em trai dành cho chị gái. Mộc Như Sâm cảm thấy em trai yêu mến chị gái chẳng có gì sai, vì thế, cho dù cậu biết Mộc Như Lâm cũng thích Mộc Như Lam tuy rằng không biểu hiện thân thiết với chị thì cậu cũng chẳng để ý, nhưng những lời nói của Mộc Như Lâm lại khiến cậu cảm thấy khó chịu, tựa như nó luôn không ngừng nhắc nhở cậu rằng Mộc Như Lam sẽ không bao giờ thuộc về cậu.
Mộc Như Lâm cau mày, cậu không nghĩ rằng Mộc Như Sâm sẽ có ý nghĩ như vậy, liền hỏi, “Nếu như chị học ở nước ngoài thì sao?”
“Thì chuyển trường tới đó chứ sao nữa!” Mộc Như Sâm đã sớm hình thành suy nghĩ này, tuy nhiên cậu không hề biết rằng, sẽ có một ngày cậu sẽ phải tách ra khỏi Mộc Như Lam trong thời gian dài, hơn nữa kéo dài tới tận nửa năm.
Bà ta béo tới nỗi chỉ thấy được đôi mắt hình tam giác, đánh giá Bạch Tố Tình, “Chậc chậc, thật không hổ là làm ngôi sao, bộ dạng thật đúng là khá tốt, thoạt nhìn rất non mềm.” Bà ta nói xong, tay còn vỗ bộp bộp vài cái lên mặt Bạch Tố Tình, Bạch Tố Tình muốn tránh nhưng Mộc Chấn Dương lại siết chặt hai tay cô ta, không cho cô ta phản kháng.
Bạch Tố Tình tức đến run rẩy, hận nghiến răng nghiến lợi, cô ta ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được Mộc Chấn Dương dám bán cô ta! Đã thế còn là bán vào chỗ này!
Bạch Tố Tình hãy còn non và xanh lắm, sao cô ta không nghĩ tới một điều: vợ chồng mười mấy năm mà Mộc Chấn Dương còn có thể trở mặt thành kẻ thù, nói gì đến loại tình nhân như cô ta? Trong thâm tâm Mộc Chấn Dương, ông ta muốn một người vợ dịu dàng săn sóc, nhưng chính ông ta cũng là một kẻ không chịu nổi cực khổ.
Vì mấy đồng tiền, con người có thể ra tay tàn sát đồng loại chứ huống chi là bán?
“Được rồi, vụ buôn bán này tao nhận, nhưng nếu mày gây chú ý, tung tích của nó bị cảnh sát biết, làm hỏng chuyện làm ăn của tao, tao sẽ không để yên cho mày.” Bà chủ vươn ngón tay lạp xưởng chỉ vào đầu Mộc Chấn Dương .
Mộc Chấn Dương cười nịnh nọt gật đầu, “Đương nhiên, đương nhiên.”
Bà chủ gật đầu nhìn người đàn ông cao lớn, “Dẫn con nhỏ này đi dạy dỗ, hai ngày sau bắt đầu tiếp khách.”
Nhìn sắc mặt tái nhợt đáng yêu Bạch Tố Tình, tên đàn ông cười bỉ ổi, “Liệu tôi có thể...”
“Tùy mày, đừng ảnh hưởng chuyện tiếp khách là được.” Bà chủ phẩy tay ý bảo hắn dẫn người đi, mở ngăn kéo lấy ra một xấp tiền đưa cho Mộc Chấn Dương.
“Không! Ông không thể đối xử với tôi như vậy! Mộc Chấn Dương! Bố!...” Bạch Tố Tình hoảng sợ hét to, phải tội Mộc Chấn Dương đang bận chú tâm vào xấp tiền đỏ rực, nào có rảnh mà đi đoái hoài đến “cô con gái” đang khẩn thiết cầu xin kia.