Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 160 :
Ngày đăng: 10:59 30/04/20
Âu Khải Thần mất kiên nhẫn dạo quanh một vòng, vừa về thì đã thấy Mộc Như Lam và McGee đang trò chuyện rất vui vẻ. Người ngoại quốc rất phóng khoáng, động chút là ôm hôn, điểm ấy làm cho đàn ông phương Đông có dục vọng chiếm hữu mạnh có phần khó có thể chịu đựng được, dù bọn họ có chịu được cũng sẽ không làm như vậy.
Âu Khải Thần đi tới cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, sắc trời đã gần tối hẳn, bọn họ phải trở về ăn bữa tối, sau đó báo một tiếng với lớp trưởng rằng bọn họ đã muốn trở lại khách sạn, tránh xuất hiện chuyện gì không hay, Mộc Như Lam nghĩ đến chiếc di động cô để ở khách sạn cả một buổi chiều để sạc pin, rồi nghĩ tới cuộc gọi nhỡ của Mặc Khiêm Nhân và tin nhắn cô chưa đọc, nên cũng không nhiều lời với McGee thêm nữa.
...
Lúc ấy, máy bay chở Mặc Khiêm Nhân hạ cánh ở sân bay Geneva, Thụy Sĩ, hắn mặc áo choàng lớn cao cổ màu đen bằng dạ, vừa vặn bao lấy vóc người cao gầy, hắn nhanh chóng đi ra phía ngoài sân bay, khí chất hấp dẫn người khác, hắn lại cúi đầu nhìn di động dường như vội vàng muốn gọi điện thoại, nhưng mà đầu kia lại luôn truyền đến tiếng nói lạnh lẽo mà hắn không muốn nghe thấy, làm thân thể hắn càng phát ra khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến người khác khó có thể tới gần.
Schmidt cũng không đi theo Mặc Khiêm Nhân, bởi vì Mặc Khiêm Nhân quyết định muốn tới Thụy Sĩ quá mức vội vàng, lúc bị chặn lại ở sân bay San Francisco, hắn phải ở lại xử lý tất cả thủ tục còn lại, một mình Mặc Khiêm Nhân đến Thụy Sĩ, phải sau đó bên FBI mới có thể phái người tới đây tiến hành hỗ trợ phá án.
Bên ngoài gió lạnh lạnh thấu xương, thổi tóc Mặc Khiêm Nhân lộn xộn, hắn bắt một chiếc tắc xi, đi tới trấn nhỏ bên hồ Geneva giữa màn đêm tĩnh lặng.
...
...
Theo lời Mộc Như Lam Trần Hải tới sân bay đón Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm trở về Mộc gia, sắc mặt Kha Uyển Tình rất khó nhìn, hai thiếu niên nhìn bà ta một cái, dường như hoàn toàn không nhìn thấy, rồi cùng tự mang hành lý đi lên tầng.
Kha Uyển Tình thấy vậy không khỏi giận đạp cái bàn trước mặt một cái, “Tiểu súc sinh! Đáng giận y như Mộc Chấn Dương!”
Đồ vô tình lãnh khốc, bà ta sinh dưỡng chúng nó nhiều năm như vậy, tự hỏi từ nhỏ đến lớn không hề bạc đãi gì chúng, thậm chí không đối đãi hà khắc như với Mộc Như Lam ở phương diện học tập, nhưng mà chúng lại không nhớ ơn bà ta chút nào, giữa Mộc Như Lam và bà ta, thoạt nhìn chúng nó không hề áp lực lập tức lựa chọn Mộc Như Lam, lúc này Mộc Như Lam không ở đây, nhìn đến sắc mặt bà ta kém như vậy, lại dám coi như không thấy! Thà rằng bà ta sinh ra hai cái dĩa còn tốt hơn so với sinh bọn chúng!
“Khiêm Nhân?”
Thanh âm mềm mại xen lẫn một chút tiếng nước, làm Mặc Khiêm Nhân lần đầu tiên cảm giác được thứ cảm xúc dường như vừa được sống lại.
Thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên Mặc Khiêm Nhân muốn tìm Mộc Như Lam nhưng kết quả là gọi vô số cuộc điện thoại đều không được, hắn từng cho rằng cả đời này chỉ có thời điểm bắt tội phạm biến thái hắn mới có thể gặp cảm giác tim đập nhanh, cho dù thật sự cưới vợ sinh con nói không chừng cũng chỉ như là hoàn thành một nhiệm vụ, hắn sẽ là một người chồng tốt, nhưng mà chỉ vẻn vẹn như thế thôi.
Hắn sớm định ra quỹ đạo cuộc đời rồi, nhưng từ sau khi tập trung vào tên biến thái đặc biệt là Mộc Như Lam, lại im lặng lệch khỏi quỹ đạo, đi theo hướng mà ngay cả chính hắn cũng không đoán trước được.
“Khiêm Nhân?” Mộc Như Lam tựa vào bồn tắm lớn, bọt sữa tắm màu trắng còn dính một ít ở trên mặt, không nghe thấy đối phương đáp lại, không khỏi lại gọi thêm một tiếng.
Mặc Khiêm Nhân nhắm mắt, hai giây sau mở ra, hắn lại là một chuyên gia tâm lý học tội phạm bình tĩnh chấp nhất, “Em về tới khách sạn rồi à?”
“Vâng.” Nghe được câu đáp lại, khóe miệng Mộc Như Lam gợi lên nụ cười, “Anh vội vã tìm em như vậy, xảy ra chuyện gì sao?” Chân quơ quơ trong làn nước ấm, tiếng nước bập bềnh rơi vào đầu kia điện thoại.
Mặc Khiêm Nhân giật mình, “Em đang...”
Mộc Như Lam đôi mắt cong thành hình ánh trăng rất đẹp, “Em đang tắm, Khiêm Nhân có muốn tắm cùng không?”