Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 166 :
Ngày đăng: 10:59 30/04/20
Editor: MDL, Mèo Yt
Beta-er: Misery De Luvi
Sát nhân Jack Tay Quỷ rất giàu, gã thừa tiền mua vé máy bay và thuê khách sạn hạng sang. Gã có đầy đủ chứng minh thư, hơn nữa lý lịch còn khá sáng sủa. Gã biết một chút về tâm lý học và phản điều tra, bởi gã đã liên tục gây án thành công ngay trước mắt cục điều tra liên bang. Gã là kẻ tâm thần biến thái chống xã hội, coi giết người là niềm vui, lấy lột da làm mục đích. Gã phải sở hữu một đôi tay rất khéo léo thì mới có thể lột da người mà không làm hư hao chút gì. Gã còn hiểu biết về dược lý, bằng không đã chẳng thể giữ nạn nhân tỉnh táo suốt mười lăm phút sau khi bị lột da.
Thông minh, sức lực mạnh, khả năng ngụy trang cao siêu, máu lạnh vô tình, đây là một tên tội phạm cực kì nguy hiểm.
Sau khi nghe Mộc Như Lam kể sơ qua, Mặc Khiêm Nhân đã định ra kẻ tình nghi đầu tiên là McGee. Hắn sở hữu một đôi tay khéo léo, có thể dùng dao quân dụng Thụy Sĩ để lột vỏ cây trong thời gian ngắn, quan trọng nhất là hắn từ Thụy Sĩ đến đây chưa được bao lâu, nghe nói là vì thấy nước ở đây tốt.
Jack nhả ra tin tức rằng gã sẽ tìm kiếm con mồi phù hợp ở Geneva, Thụy Sĩ, sau đó tiến hành giết người lột da. Địa điểm đã định chỉ cách thị trấn Evian một cái hồ, nơi đó chính là biên giới giữa Pháp và Thụy Sĩ, Mặc Khiêm Nhân không nghĩ Jack sẽ không vượt biên, tên đó cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì.
Dvorak là kẻ tình nghi thứ hai. Yêu cầu điền thông tin cá nhân lên truyền đơn là cách nhanh nhất và đơn giản nhất để biết được số di động của người khác, đã vậy sau khi phát truyền đơn tên này còn thường xuyên chạy tới khách sạn nơi Mộc Như Lam đang ở, rất có khả năng hắn có mục đích khác.
Người họa sĩ trẻ tuổi thì có vẻ ít bị nghi ngờ. Hắn gầy yếu tinh tế, đẹp nhu nhược như một con khổng tước trắng, đôi tay kia thoạt nhìn rất thích hợp để cầm bút vẽ, hình như hắn vốn không định lấy số điện thoại của Mộc Như Lam, lý do xin số cũng hoàn toàn bình thường, nhưng hắn vẫn thuộc diện tình nghi.
Tuy nhiên, những điều này chỉ dựa trên ấn tượng của Mộc Như Lam về người đã trực tiếp xin số của cô mà thôi, phạm vi tình nghi thực sự sẽ rộng hơn rất nhiều, ví dụ như truyền đơn của Dvorak có thể đã rơi vào tay nhiều người, trong đó đa phần là những người hắn không quen biết.
Thay xong quần áo mà Mộc Như Lam mua cho mình, Mặc Khiêm Nhân nhận được điện thoại từ FBI. Bọn họ đã liên hệ với cảnh sát hai nước Pháp và Thụy Sĩ, sẽ cố hết sức hỗ trợ khi Mặc Khiêm Nhân cần. Đặc biệt là trong tình cảnh nước Pháp đang liên tục xảy ra vụ án trẻ em mất tích, bọn họ rất hy vọng Mặc Khiêm Nhân góp tay phá vụ án này, đã có rất nhiều bà mẹ suy sụp vì mất con.
“Anh có nhận lời không?” Mộc Như Lam quay đầu lại hỏi khi cùng Mặc Khiêm Nhân xuống cầu thang.
“Tùy tình huống. Em chú ý nhìn đường đi.” Mặc Khiêm Nhân cẩn thận tránh để va phải vật linh tinh.
Mộc Như Lam gật đầu, bây giờ kẻ mà hắn muốn bắt là tên tội phạm Jack từ Mỹ chạy sang cơ.
Thư Mẫn và Mina đang ngồi dưới lầu chờ Mộc Như Lam đi chơi chung, thấy Mộc Như Lam đi xuống cùng Mặc Khiêm Nhân, bọn họ kinh ngạc đến ngẩn người.
Mina đứng lên, trợn mắt nhìn Mặc Khiêm Nhân, “Mặc Mặc Mặc Mặc lão sư? Sao thầy lại ở đây? Hơn nữa... thầy, hai người...?”
Kẹt...
Đập vào mắt là một căn phòng trống không, ngoại trừ rèm cửa sổ lất phất đung đưa thì chẳng còn gì khác.
Mộc Như Lam đóng cửa lại, đi tiếp đến phòng thứ hai, thứ ba, vẫn không có gì, đến phòng thứ năm, cô nhìn thấy giữa phòng có một cái giá, trên đó đặt một tờ giấy.
Cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, vẫn trống không như bốn căn phòng trước, chỉ có rèm cửa sổ lất phất đung đưa. Giữa khung cảnh im lặng đến quỷ dị, điện thoại của cô liên tục đổ chuông.
Mộc Như Lam đi đến trước cái giá, cầm lên tờ giấy đang bị đè dưới một hòn đá nhỏ, trên giấy ghi một câu tiếng Anh “Im behind you” (Tôi ở sau lưng cô).
Người bình thường mà nhìn thấy tờ giấy kiểu này thì chắc hẳn đã giật mình quay lại đằng sau ngay, thế nhưng động tác của Mộc Như Lam lại rất ung dung tao nhã, cho dù sau lưng cô có một người đàn ông cao lớn đang đeo một lớp da đầm đìa máu như vừa mới lột ra, cô cũng chẳng có vẻ gì là sợ hãi.
“Jack?” Mộc Như Lam nhìn người đang đứng cách cô không đến mấy bước chân.
Hắn hơi cúi đầu nhìn Mộc Như Lam, không nói gì, chỉ nâng tay về phía cô. Giây tiếp theo, hắn đột nhiên co rúm người lại, ngã quỵ trên mặt đất.
“Ôi... Xin lỗi nhé, nhưng để đảm bảo an toàn thì tôi chỉ có thể làm vậy thôi.” Mộc Như Lam cười vô tội, như thể cô chỉ bất cẩn làm đổ chút nước lên chân hắn mà thôi.
Nhưng thực tế là chân của kẻ đeo lớp da máu kia đang chảy máu đầm đìa, có hai cái đinh dài màu bạc ghim xuyên qua bàn chân hắn, cố định hắn trên mặt đất.
“Đây là máy bắn đinh.” Giơ ra dụng cụ nhỏ bé trong tay, Mộc Như Lam chia sẻ với đối phương, “Tuy nhìn thì không có uy lực gì nhưng cấu tạo và lực bắn cũng không thua máy bắn đinh cỡ lớn là bao. Cầm cái này trong tay có khi người ta còn tưởng nó là cái ví đựng tiền ấy chứ, tôi tìm được ở trên mạng đấy. Còn nữa, trên đinh của tôi có tẩm thuốc tê nên hẳn sẽ không đau đớn lắm đâu.”
====
Lam Lam uy vũ!