Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 171 :
Ngày đăng: 10:59 30/04/20
Editor: Lam Lăng Băng
Beta-er: Misery De Luvi
Cùng lúc đó, ngay khi Dvoraak cầm dao nhắm vào cổ bé Jenny chuẩn bị cắt động mạch lấy máu, Mina hoảng sợ nhắm chặt mắt không dám nhìn, cánh cửa gỗ đột ngột bị đá văng, cảnh sát cầm súng xuất hiện tại hiện trường, “Không được nhúc nhích! Bỏ vũ khí xuống, hai tay ôm đầu! Ngồi quỳ xuống!”
++++
Nhận được thông báo của Mặc Khiêm Nhân, cảnh sát lập tức tìm đến căn hầm ngầm, khi ấy Jack gần như đã trở thành một huyết nhân. Nhờ công dụng của chất kích thích, gã chẳng những không cảm thấy đau đớn mà còn sung sướng đến ngất ngây, vì thế gã dùng dao tự lột da mình, da tay, da đùi, thậm chí là da mặt. Đến khi đã tự ngược gần chết, Jack vẫn hưng phấn vô cùng.
“Ôi...” Bắt gặp cảnh tượng này, các cảnh sát lập tức cau mày ra chiều khó tin, bọn họ không khỏi nhìn sang Mặc Khiêm Nhân, nghĩ bụng tại sao anh ta không ngăn gã lại?
Mặc Khiêm Nhân nắm tay Mộc Như Lam, thần sắc lạnh nhạt như không thấy gì, hắn không đợi cho tên kia chết rồi mới báo cảnh sát đã là tốt lắm rồi.
Hai cảnh sát tiến đến còng tay Jack lại không cho gã tiếp tục tự ngược, gã phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, hoặc là bị áp giải đến trung tâm nghiên cứu bệnh tâm thần, hoặc là bị xử tử.
Âu Á Thần bất tỉnh được đưa vào bệnh viện, bé Jenny và Mina cũng vậy
Cả ngày hôm nay, du khách trong thị trấn Evian vẫn vui chơi như không có gì. May mắn thay, hai kẻ giết người biến thái đang ẩn náu tại đây đã bị bắt gọn, công thần Mặc tiên sinh một lần nữa được các nhà lãnh đạo cấp cao khen ngợi, thật không hổ là chuyêngiatâm lí học tội phạm đẳng cấp quốc tế, vừa tới là đã xử lý hai con sâu khổng lồ gây hại cho xã hội, nếu để FBI đảm nhận vụ này, có khi bọn họ đã lật tung đất nước này lên rồi ấy chứ.
Mộc Như Lam vốn không muốn đến bệnh viện nhưng vì không chịu nổi ánh mắt cố chấp của Mặc Khiêm Nhân nên đành chào thua chiều theo hắn.
Mộc Như Lam cơ bản chỉ bị thương ngoài da, vì da cô rất trắng nên mấy mảng tụ máu trông có vẻ nghiêm trọng, ngay cả cánh tay bị Jack siết một lần cũng đã tím bầm lên, nếu bị đẩy ngã nhiều lần thì không biết mông và đầu gối sẽ còn thảm tới mức nào.
Nhìn lòng bàn tay Mộc Như Lam bị đá trên sàn xi măng cắt rớm máu, Mặc Khiêm Nhân vốn đã lạnh lùng nay lại càng lạnh hơn, làmvịbác sĩ đang xem vết thương cho Mộc Như Lam phải nổi cả da gà.
“Thích nhiều thịt? Nhiều thịt ôm thích hơn sao?” Mộc Như Lam nháy mắt mấy cái, ôm cổ hắn hỏi, “Ôm em không thích à?”
“...” Mặc Khiêm Nhân còn lâu mới chịu mở miệng thừa nhận hắn thích ôm cô nhất.
Mộc Như Lam rầu rĩ cười, bắt đầu nghịch tóc Mặc Khiêm Nhân như một đứa trẻ giận dỗi, thỉnh thoảng lại vô ý chạm vào tai chọc hắn căng thẳng cả người, việc bế cô về nhà trọ vốn dễ dàng nay đã trở nên có chút khó khăn.
“Đừng nghịch.” Mặc Khiêm Nhân cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen phản chiếu bóng dáng Mộc Như Lam, chuyên chú như thể cô là cả thế giới của hắn.
Dường như chuyện hồi sáng đã làm cảm tình của Mộc Như Lam đối với Mặc Khiêm Nhân có chút chuyển biến, cô thân mật với hắn hơn, mà kiểu thân mật như thế thường chỉ tồn tại ở các cặp đang yêu, điều này thật đáng mừng.
Nhưng Mặc Khiêm Nhân lại không chắc Mộc Như Lam có hiểu tình yêu là gì hay không, có lẽ cô chỉ đơn thuần muốn độc chiếm hắn mà thôi, chỉ độc chiếm, chứ không yêu thương, chỉ nhận, chứ không cho. Kẻ biến thái có thể nhẫn tâm sát hại người yêu cũng là vì chúng không dành cho họ bất cứ cảm xúc nào khác ngoại trừ thứ dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ đến vặn vẹo, mà những kẻ biến thái, bọn chúng gọi đấy là yêu.
Thực ra, trong thế giới của bọn họ không hề tồn tại thứ như vậy, chúng cơ hồ đã biến mất ngay khi họ chào đời.
“Em có nghịch gì đâu?” Mộc Như Lam cười vô tội, tiếp tục xoa xoa vành tai mềm của Mặc Khiêm Nhân. Cô thích nhìn hắn vì cô mà bỏ đi vẻ lạnh nhạt xa cách, cứ như tô đủ sắc màu lên một tờ giấy trắng... A, vì sao ở cạnh Mặc Khiêm Nhân lại thoải mái đến thế? Có lẽ là vì trong mắt cô, so với một đọa thiên sứ như cô, Mặc Khiêm Nhân mới thực sự là người trong trẻo thánh khiết.
Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam, dứt khoát bước nhanh về phía nhà trọ.
Buổi chiều luôn là thời điểm nhà trọ vắng vẻ nhất, vì vậy không mấy ai nhìn thấy cảnh Mặc Khiêm Nhân bế Mộc Như Lam đầy mùi gian tình.
Mặc Khiêm Nhân ôm Mộc Như Lam lên lầu, thả cô xuống giường rồi lấy thuốc đặt lên bàn để tiện lát nữa dùng. Hắn cầm băng gạc quay đầu lại, phát hiện Mộc Như Lam vẫn đang ngồi trên giường nhìn hắn, Mặc Khiêm Nhân giật mình, tầm mắt dừng trên đầu gối của cô, “Em thay quần trước đi.”
“Em thay ấy hả?” Mộc Như Lam giơ lên cánh tay bị hắn băng bó như bệnh nhân gãy xương, cười đến là vô tội, “Anh giúp em thay được không?”