Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 175 :
Ngày đăng: 10:59 30/04/20
Mặc Khiêm Nhân bước
vào phòng bệnh của Jack. Trong phòng, thi thể Jack vẫn còn nằm trên
giường, mặt nạ Gamela trên mặt gã đã được gỡ xuống. Đúng như hắn suy
đoán, mặt của Jack bị dị dạng, mắt gã một to một nhỏ, mũi thì bé tí hin, bé đến mức tưởng như không có, chẳng trách phần mũi thỉnh thoảng lại
méo xẹo mỗi khi gã đeo mặt nạ, khuôn mặt gã cũng rất nhỏ, tất cả kết hợp lại trông hết sức xấu xí.
Tư liệu về Jack cũng đã được đưa tới.
Jack sinh ra tại một thôn trang nhỏ ở Mỹ, vì diện mạo quá xấu xí, gã vừa
chào đời là đã bị mẹ đẻ vứt vào cô nhi viện. Lớn lên trong sự ngược đãi
và xa lánh, Jack sống vô cùng hướng nội và từng lén siết chết một con
mèo, hơn nữa còn tàn nhẫn lột da nó. Viện trưởng phát hiện thì giáo huấn gã một phen nhưng cũng không để tâm nhiều tới một đứa trẻ hầu như không có cơ may được nhận nuôi, đối với chuyện gã bị bắt nạt, ông ta vẫn mắt
nhắm mắt mở như trước.
Chuyện này vẫn cứ tiếp diễn đến năm gã
mười bốn tuổi, năm đó có một đại gia muốn nhận nuôi một đứa trẻ làm
người thừa kế, vị đại gia này chọn trúng đứa trẻ thông minh xinh đẹp
nhất cô nhi viện. Vì còn phải làm rất nhiều thủ tục nên đứa trẻ này phải ở lại cô nhi viện một đêm. Trong đêm đó, sau khi bị cười nhạo và đánh
chửi đủ đường, tâm lý biến thái âm ỉ đã lâu của Jack cuối cùng cũng bùng nổ.
Gã giết đứa trẻ kia, ý đồ lột mặt nó ra đeo lên mặt mình để
được vị đại gia kia nhận nuôi. Nhưng vì hoàn toàn không biết gì về cách
làm cũng như chưa chuẩn bị dụng cụ, gã đành chôn thi thể trong rừng cây
sau cô nhi viện, trong lòng khắc sâu cái cảm giác hưng phấn khi ra tay
giết người. Như đã tìm được mục đích sống, gã bắt đầu miệt mài học tập
các kiến thức giải phẫu ngoại khoa, điêu khắc, tạo hình mỹ thuật, thậm
chí là một ít y học dược lý,… tất cả chỉ để giết người lột da.
Phần lớn biến thái đều là nhân tài và thiên tài, Jack không phải thiên tài
nhưng lại là một nhân tài. Sau khi tìm được mục tiêu, gã, cũng như những kẻ biến thái khác, điên cuồng tiếp thu các loại kiến thức phục vụ cho
mục đích đáng sợ của mình với thái độ nghiêm túc gấp bội so với những
đứa trẻ ngồi trong lớp học. Sau đó, gã từng bước thực hành, đối tượng
thí nghiệm chính là đám trẻ con trong cô nhi viện.
Người trong cô nhi viện phát hiện Jack xấu xí đột nhiên biến mất, một thời gian sau
lại liên tục có người biến mất. Bọn họ nào biết, kỳ thật kẻ mất tích
không phải Jack mà là những đứa trẻ kia, còn người đứng cạnh bọn họ lúc
này chính là Jack mang mặt nạ, đến khi Jack cảm thấy mặt nạ cần hoàn
thiện thêm, gã sẽ chọn một mục tiêu khác.
Cuối cùng, gã đeo một
lớp da mặt xinh đẹp, được một quả phụ giàu có nhận nuôi, trở thành một
cậu ấm nhà giàu rồi vào học trong một học viện quý tộc. Gã phát hiện ở
đây có rất nhiều trai xinh gái đẹp, tính cách bọn họ khác xa những kẻ gã đã từng gặp, trải nghiệm cuộc sống cũng mới lạ hơn. Vì thế, kỹ thuật
Mộc Như Sâm đá mạnh vào cạnh giường, cậu hung tợn trừng Mộc Như Lâm một cái rồi đột ngột xoay người chực rời phòng.
“Đừng làm chị ấy hận anh.” Mộc Như Lâm ôm đầu lầm bầm khiến Mộc Như Sâm không khỏi dừng bước, sống lưng cậu cứng ngắc, tiếng Mộc Như Lâm thì thào lại tiếp tục vang lên, “Ít nhất không phải bây giờ, chỉ có kẻ cực kì ưu tú
mới xứng với phượng hoàng, nếu anh thật sự không buông tay được thì ít
nhất hãy đợi đến khi anh đủ năng lực khiến tất cả mọi người câm miệng.”
Nếu không... dù chỉ là giữ chị bên mình cũng rất khó...
“Rầm!”
Mộc Như Sâm đạp cửa bước nhanh ra ngoài, hai mắt hằn tơ máu, đôi môi mím chặt nói lên sự cố chấp của một thiếu niên quật cường.
Ra khỏi khách sạn, Mộc Như Sâm đụng mặt Mặc Khiêm Nhân và Ebert ở ngay cửa ra vào.
Cậu dừng chân nhìn Mặc Khiêm Nhân hằm hằm, đúng là oan gia ngõ hẹp, bây giờ cậu đã triệt để căm ghét tên đàn ông này.
Ebert hết liếc Mặc Khiêm Nhân rồi lại liếc Mộc Như Sâm, miệng nở một nụ cười
vui thích, chà chà, chuyến du lịch này quả là hết sức thú vị, tuy suýt
chút nữa bị đánh chết nhưng bù lại được chứng kiến cả tá chuyện bất ngờ, hắn thật sự rất mãn nguyện.
Mặc Khiêm Nhân không định để ý đến
Mộc Như Sâm, “yêu ai yêu cả đường đi”, ngại quá, trong từ điển của hắn
không tồn tại khái niệm này.
“Dừng lại!” Thế nhưng Mộc Như Sâm
lại không muốn bỏ qua cho hắn, cậu nhìn Mặc Khiêm Nhân đầy địch ý, “Một
ngày nào đó tôi sẽ cướp chị về!” Còn bây giờ, cậu vẫn sẽ dùng thân phận
em trai để ở bên cạnh bảo vệ chị gái mình!
“Vậy cậu cứ thử xem.” Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt lên tiếng, bước chân đều đều không dừng lại dù chỉ nửa giây.
Ebert thầm huýt sáo, đây mới đúng là Mặc Khiêm Nhân, hắn ta mà thèm chấp mấy
tên nhóc con loại này mới là lạ, có điều cũng phải cảm ơn cậu ta, nếu
không nhờ cậu ta làm Mặc Khiêm Nhân một lần nữa cư xử theo cái kiểu lạnh lùng đặc trưng thì trong lòng hắn sao có thể cân bằng cho được.
(MDL: Mấy ngày nay Ebert không thấy A Khiêm tiếp xúc với ai ngoài hắn và Lam
Lam, thái độ của A Khiêm với Lam Lam và Ebert quá chênh lệch nên Ebert…
mất cân bằng, đến khi thấy A Khiêm cũng cư xử lạnh nhạt với Như Sâm thì
Ebert mới được an ủi =))~)
Mộc Như Sâm nghiến răng nghiến lợi
trừng Mặc Khiêm Nhân, cậu hít sâu hai cái rồi dậm chân trở về khách sạn, mẹ nó, đợi tâm tình cậu tốt lên rồi đấu với hắn sau! Đồ ông già, nói
không chừng đến khi cậu trưởng thành thì hắn đã chết già ở đâu rồi! Hừ!