Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 194 :

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


Lưu Bùi Dương suýt bị Mộ Thanh Phong phun rượu vào người, theo phản xạ quay lại mắng, “Đồ cà chớn! Bẩn chết đi được!”



Đối với Lưu Bùi Dương, nếu mặt không đẹp, hắn mất ý nghĩa cuộc sống, nếu quần áo bẩn, hắn thà trần truồng còn hơn!



“Khụ khụ…” Mộ Thanh Phong vừa sặc vừa trừng Lưu Bùi Dương. Thằng, thằng nhãi to gan lớn mật này ở đâu ra thế?!



Lưu Bùi Dương chạy đến bên cạnh người đàn ông kia, ra chiều vô cùng thân

thiết, “Anh! Anh phải xả giận cho em, lũ gay kia thật xấu xa, em của anh như hoa như ngọc, sao có thể để bọn chúng nhúng chàm!” Ngón tay xinh

đẹp chỉ vào tên đàn ông đang đứng cứng đờ ở ngưỡng cửa với vẻ mặt hoảng

sợ, Lưu Bùi Dương ngạc nhiên, sao lão ta sợ dữ vậy? Tim hắn đập thịch

một cái, chẳng lẽ… chẳng lẽ hắn đã vô tình xông vào cấm địa?



Hắn

quan sát xung quanh một lượt, phát hiện… hình như xông lộn chỗ thật rồi… Dừng mắt nhìn người đàn ông đang mỉm cười với mình, Lưu Bùi Dương ngậm

miệng lại, lặng lẽ thả cánh tay của y ra, mẹ nó, nhìn cảnh tượng xung

quanh rồi lại nhìn bản mặt tên này, hắn chỉ nghĩ ngay đến nụ cười ác ma

của Đoạn Nghiêu!



Mộ Dương Khúc quét ánh mắt lãnh khốc về phía đám người đang đứng im không dám hó hé, “Sao còn chưa cút?”



“Dạ dạ dạ, chúng tôi cút ngay, cút ngay đây ạ!” Bọn chúng lập tức cúi đầu

khom lưng chảy mồ hôi ròng ròng, sau đó biến mất không chút dấu vết.



Lưu Bùi Dương thấy vậy thì liền đứng dậy, gãi đầu cười cười giả bộ hồn nhiên, “A ha ha… Cám, cám ơn.”



Đám đàn ông kia là người của bọn họ, bọn họ nhìn cũng đoán được chuyện gì

đã xảy ra nên tất nhiên sẽ không nghi ngờ Lưu Bùi Dương đứng nghe lén

ngoài cửa, cơ mà cậu trai này có vẻ khá thú vị, lần đầu tiên có người

dám gọi người đó là anh, thậm chí còn nhào tới ôm tay, xem ra cũng đáng

để bọn họ trêu chọc mua vui một phen.



“Này, chỉ cám ơn là xong hả?” Mộ Dương Khúc lạnh lùng nhìn Lưu Bùi Dương.



Lưu Bùi Dương lập tức kéo áo che cổ, tuy hắn đeo kính nhưng ai cũng nhận

thấy ánh mắt cảnh giác của hắn, “Đừng hòng tôi lấy thân báo đáp!”



Lưu Bùi Dương là một tên tự luyến cuồng, hắn soi gương suốt ngày suốt đêm,

đã thế còn luôn cho rằng có đàn ông có ý đồ bất chính với hắn, mặc dù

cảm giác của hắn thường rất chính xác. Từ nhỏ đến lớn, khí chất cực phẩm tiểu thụ trời sinh đã thu hút không ít tiểu công vây quanh hắn.



“Phụt!” Mộ Thanh Phong lại phun rượu lần nữa. Thằng bé này đúng là hài hước!



Mộ Dương Khúc trừng Lưu Bùi Dương.



Một lát sau, thấy người mà hắn gọi là anh nhìn hắn cười híp mắt, Lưu Bùi

Dương mất tự nhiên lùi lại mấy bước, “Tôi, tôi cần đi vệ sinh, đi trước

đây, cám ơn!”



Nói đoạn Lưu Bùi Dương vọt ngay ra ngoài, để lại

mấy người đàn ông hai mặt nhìn nhau, “Cứ thế thôi?” Thả đi dễ dàng vậy

sao? Đây quả không phải là phong cách của Ngọc thiếu.



“Hắn sẽ quay lại ngay thôi.” Người đàn ông nhẹ nhàng nói, ánh mắt tàn bạo hoàn toàn tương phản với nụ cười trên môi.



Quả nhiên, chưa đến nửa phút sau, Lưu Bùi Dương đỏ bừng mặt chạy trở vào,
ngay.” Lâm Ngọc Nhan thấy Kha Xương Hoàng bất ngờ xuất hiện ở cửa, sợ

tới mức vội vàng quát Kha Kim Lan, Kha Kim Lan bị bà nội quát thì giật

mình, đang định hỏi tại sao, nào ngờ vừa quay đầu lại đã bị tát một cái.



Tất cả mọi người sửng sốt, ngay cả Hùng Lệ Lệ cũng vội lui về ghế sô pha, muốn cách xa Kha Xương Hoàng một chút.



Kha Xương Hoàng tay cầm quải trượng, khuôn mặt nghiêm nghị lãnh khốc, ánh

mắt sắc bén đầy hung bạo nhìn vẻ mặt khó tin của Kha Kim Lan. Kha Kim

Lan từ nhỏ tới lớn chưa từng bị đánh mà bây giờ lại bất ngờ ăn tát nên

hiển nhiên là không thể tin nổi, trước đây khi cô ta nói xấu Mộc Như

Lam, luôn chỉ Lâm Ngọc Nhan bắt về phòng mắng riếng.



“Lam Lam là

ai, còn các ngươi là gì, các ngươi tốt hơn hết nên tự hiểu rõ! Các người có thể đàm tiếu tên đàn ông kia, nhưng nếu dám đàm tiếu Lam Lam thì sẽ

biết tay ta!” Kha Xương Hoàng uy hiếp, chiếc gậy trong tay dập mạnh

xuống nền nhà làm cho mọi người run lên.



Lâm Ngọc Nhan và Lý Tiểu Thanh cũng hiểu ẩn ý trong lời Kha Xương Hoàng nói, lão nói thế này là

để cho bọn họ nói xấu người đàn ông kia với Mộc Như Lam, chứ không phải

nói xấu Mộc Như Lam.



Bọn họ không cam lòng, so với người đàn ông

chưa từng gặp mặt kia, bọn họ vẫn muốn bôi nhọ Mộc Như Lam hơn, nhưng

lão gia đã nói, ai dám cãi lời? Bọn họ không có địa vị gì cả.



Đi

theo Kha Xương Hoàng nhiều năm, hai người phụ nữ đã sớm biết Kha Xương

Hoàng là người như thế nào, quả thực trong lòng lão bọn họ không có địa

vị gì, nhiều nhất chỉ dám oán thầm trong lòng, nhưng Kha Kim Lan thì

khác, cô ta chưa bao giờ chịu khổ, lại tự luôn cho mình là thiên kim đại tiểu thư, lần đầu tiên nghe Kha Xương Hoàng nói vậy, cô ta làm sao nhịn được?



“Ông nội! Sao ông có thể thiên vị đến như thế?!” Kha Kim

Lan ôm bên má bị đánh, đỏ mắt trừng Kha Xương Hoàng, “Rốt cuộc ông có

nghe ai gọi ông là ông nội không? Rốt cuộc ai mới là cháu gái của ông?

Mộc Như Lam cùng lắm chỉ là con gái của ả đàn bà đã bị đuổi ra khỏi nhà, dựa vào đâu mà cô ta được làm công chúa Kha gia? Ông lại còn đánh con

vì cô ta… Chẳng lẽ cô ta không ti tiện sao? Không ti tiện mà lại muốn

cặp kè với thầy giáo của mình à? Trông thì cao quý nhưng bản chất là kẻ

ti tiện! Không biết đã lên giường với tên đàn ông kia bao nhiêu lần

rồi!”



“Ngươi muốn chết hả!” Kha Xương Hoàng tức giận đến nỗi giơ

gây trên tay, hung hăng đánh xuống, “Dựa vào đâu? Dựa vào việc ngươi

vĩnh viễn không bằng một ngón chân của con bé! Dựa vào việc tất cả các

ngươi không ai có năng lực như con bé! Dựa vào việc con bé không bao giờ kính nể ta một cách giả tạo! Dựa vào việc mỗi tiếng ‘ông ngoại’ của con bé đều là thật lòng!”



Kha Kim Lan bị vụt một gậy mà không kịp

né, những người khác im thin thít không dám lên tiếng, sợ Kha Xương

Hoàng giận cá chém thớt.



Kha Kim Lan tính tình ương bướng, bị

đánh mà vẫn nói xấu Mộc Như Lam chọc tức Kha Xương Hoàng, cô ta không

tin Kha Xương Hòang sẽ đánh chết mình, dù thế nào cô ta cũng là cháu gái lão!



====