Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 202 :

Ngày đăng: 10:59 30/04/20


Hồng Kông.



Đêm đen mù mịt, tầng mây dày đặc ngăn đi ánh trăng, nhấn cả thế giới chìm trong bóng tối.



Kha gia, tầng ba, thư phòng của Kha Xương Hoàng.



Bữa tiệc dưới sảnh vẫn tiếp tục, trong thư phòng tràn ngập khí lạnh, quanh quẩn một áp lực vô hình.



Kha Xương Hoàng ngồi sau bàn, đối mặt với Mặc Khiêm Nhân, ánh mắt lão như

một con dao sắc bén xẻ người ta ra thành từng mảnh, sát khí thô bạo làm

ai cũng phải run sợ, vậy mà người đàn ông đứng đối diện vẫn bình thản

như không, hoàn toàn chẳng có gì gọi là căng thẳng.



Một hồi lâu

sau, Kha Xương Hoàng trong lòng đã có đáp án nhưng vẫn chưa hết khó tin, lão nghiêm mặt lạnh lùng, “Cậu tên Mặc Khiêm Nhân?”



“Phải.” Mặc

Khiêm Nhân rất hiếm khi dễ chịu như thế này, bình thường mà nghe thấy

những câu hỏi được cho là ngớ ngẩn, hắn nhất định sẽ móc lại ngay, có

điều bây giờ người hỏi là trưởng bối quan trọng nhất của Mộc Như Lam,

người đàn ông cần lão gật đầu để ôm mỹ nhân về tự biết mình phải kiềm

bớt cái thói độc mồm độc miệng lại.



“Thủ đô… Mặc gia?” Nhắc tới

Mặc gia, Kha Xương Hoàng có hơi chần chừ, lão nghi hoặc nhìn Mặc Khiêm

Nhân, bàn tay vô thức xoa lên cái đầu gối vừa bị ngã đau.



“Ừm.” Mặc Khiêm Nhân mặt mày hờ hững, ra vẻ đó là chuyện đương nhiên.



Kha Xương Hoàng hơi há miệng, kinh ngạc không thôi, nhất thời không nói nên lời. Lúc nãy ở dưới lầu, lão thấy hành động và khí chất của Mặc Khiêm

Nhân thì chỉ nghĩ ánh mắt của cháu gái mình thật không tồi, nếu hắn dễ

dạy thì lão sẽ cho hắn theo mình học hỏi một thời gian rồi mới đồng ý để hai đứa bên nhau, nếu khi đó tình cảm của chúng nó vẫn còn. Nhưng không ngờ sau lưng hắn lại là Mặc gia ở thủ đô! Là Mặc gia ở thủ đô!



Thấy phản ứng của Kha Xương Hoàng, Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói, “Tôi muốn cô ấy, Mặc gia không liên quan.”



“Mặc gia thế hệ này, không hề nghe nói có con trai…” Kha Xương Hoàng nhìn

Mặc Khiêm Nhân bằng ánh mắt phức tạp, tư liệu về Mặc gia thuộc loại bí


Trong đầu Kha Xương Hoàng hiện lên hình ảnh Mặc Khiêm Nhân mặt mày vô cảm

ngồi bóp chân cho lão, nhất thời rùng cả mình, lão giận dữ quát, “Khỏi!

Rốt cuộc cậu muốn gì?!”



“Lấy lòng.” Mặc Khiêm Nhân đáp lại rất

thẳng thắn, chẳng phải tiểu thuyết và tivi thường bảo lấy lòng sẽ làm

những kẻ thích bắt bẻ tiếp nhận mình sao? Hắn học xong là thực hành

ngay, cơ mà xem ra không có tác dụng mấy.



“Cút xéo!” Kha Xương

Hoàng tức đến xì khói, tên này chẳng có tí tẹo thành ý nào cả! Có ai đi

lấy lòng như thế bao giờ? Mặt mày đã không xởi lởi thì thôi, lại còn nói trắng ra như vậy! Quan trọng nhất là tên này chỉ nói suông! Rõ ràng hắn đã định sẵn sẽ không bóp vai bóp chân cho lão!



“Không thì đánh

một ván cờ.” Mặc Khiêm Nhân nhìn bộ cờ lão đặt trên bàn, đó là một bộ cờ đặc biệt tinh xảo, những quân cờ bóng loáng được đặt trong chiếc cốc

bạch ngọc, vừa nhìn là đã biết vô cùng quý báu.



Gì chứ cờ thì Kha Xương Hoàng rất hứng thú, nhìn cái biểu cảm lạnh nhạt mà hết sức kiêu

ngạo của Mặc Khiêm Nhân, lão khịt mũi, “Ranh con, không biết tự lượng

sức, xem ông đây đánh cậu tan tác!”



“Chưa biết ai ăn ai đâu.” Mặc Khiêm Nhân ngồi xuống, lấy cờ đen.



Kha Xương Hoàng lập tức lườm hắn, “Cờ đen là của ta!”



“Tôi thích màu đen hơn màu trắng.” Mặc Khiêm Nhân cầm quân cờ, thản nhiên đáp, không mảy may muốn nhường cờ đen cho lão.



Kha Xương Hoàng trợn mắt, tên này thực sự có ý định lấy lòng lão sao? Thực sự có sao? Có con khỉ!



====



Tuy V56.2 sẽ không khóa nhưng hy vọng các nàng vẫn tiếp tục share ảnh ủng

hộ ^^ share công khai càng tăng, ta càng có động lực, ra chương cũng

càng nhanh, có thể là khuya hôm nay *nháy mắt* số share hiện tại là 104.