Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 21 : Kẻ biến thái thông minh
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Nhìn thấy nụ cười câu hồn của Mộc Như Lam, hô hấp của Âu Khải Thần như dừng lại, hắn ngập ngừng, “Sao thế?”
“Nhớ lại một ít chuyện thú vị, chỉ tiếc là sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Ừm… Anh vừa hỏi em cái gì vậy?”
“À… Sang năm em định thi vào trường nào?” Âu Khải Thần rất để ý việc này,
dựa vào thành tích của mình, Mộc Như Lam vào đại học nào cũng dễ như trở bàn tay. Hắn nhận ra rằng ở đâu có Mộc Như Lam, ở đó sẽ rất thoải mái
dễ chịu, hắn muốn học cùng trường với cô.
“Em cũng chưa biết,”
Mộc Như Lam khẽ lắc đầu, quá nhiều lựa chọn khiến cô đắn đo một thời
gian. Bất quá bây giờ cũng đã quyết định xong, nhưng ha ha… vì cớ gì mà
cô phải nói với Âu Khải Thần cơ chứ?
“Anh…”
“Chị!” Âu Khải Thần còn chưa nói xong thì đã bị Mộc Như Sâm bất ngờ xuất hiện chặn họng.
Mộc Như Lam nhẹ nhàng chào hắn một tiếng rồi lại chỗ của em trai.
Âu Khải Thần nhức mắt nhìn hai người nắm tay rời đi. Hắn nhíu mày tự hỏi,
Mộc Như Lam có phải là bạn bè của hắn không? Lúc thì cô lạnh nhạt phớt
lờ, lúc thì cô chủ động bắt chuyện…
Thật sự là bạn bè ư? Nếu đúng như thế, đáng lẽ ra hắn phải sung sướng thỏa mãn mới đúng, thế nhưng
trái tim của hắn lại trống rỗng, liên tục gào lên rằng không đủ! Chỉ là
bạn bè thì không đủ!
Quả thực muốn điên mất…
Mộc Như Lam kín đáo đưa mắt nhìn dáng vẻ bối rối của Âu Khải Thần, lặng lẽ cười ra tiếng.
Bức bối lắm có phải không? Càng lúc càng thấy bức bối có phải không? Liệu
có khi nào không nhịn nổi muốn giết chết cô rồi cất vào tủ lạnh để mãi
“Mặc Khiêm Nhân!” Hắn nghĩ Mặc Khiêm Nhân cố ý dọa hắn, liền nhăn mặt rống to.
“Sợ hả?” Mặc Khiêm Nhân thu lại nụ cười, khuôn mặt trở lại lạnh lùng như
trước, “Trong các hồ sơ mật, bức hình này so ra cũng chỉ xếp vào loại
trung bình. Mảnh đất thoạt nhìn có vẻ yên ổn hòa bình, chẳng qua là vì
bao nhiêu sóng gió của nó đều được âm thầm xử lý. Trong đó có rất nhiều
vụ án mới nghe đã rợn cả người, nếu được công bố rộng rãi thì sẽ khiến
lòng dân bất an khó chịu, rồi lại dẫn đến vô số hệ lụy. Đừng tưởng tôi
nói đùa.”
Cướp bóc, ăn cắp, đánh nhau, bắt cóc, giết người,… tất
cả đều không quá đáng sợ, đáng sợ nhất chính là những tên tội phạm biến
thái đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bởi vì tâm lý của bọn chúng đều đã bị biến chất, không thể làm chủ bản thân, nằm mơ mới có chuyện bọn
chúng hoàn lương. Chỉ cần phạm tội lần thứ nhất, tất sẽ có lần thứ hai
thứ ba, thủ đoạn càng ngày càng thành thạo, càng ngày càng kinh tởm.
Những kẻ như thế, nếu không bị trừng trị thì xã hội này chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng rối loạn khủng hoảng.
Việc hoài nghi Mộc Như Lam
mới chỉ bắt đầu gần đây. Một lần ở Mỹ, hắn nghe nói đến án mất tích hai
năm trước thì bỗng cảm thấy hứng thú. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt,
chỉ cần giết một người là đã để lại manh mối, huống gì là giết ba? Hắn
dùng toàn bộ các phương pháp từ đơn giản nhất đến phức tạp nhất để loại
trừ nghi phạm, làm không biết bao nhiêu lần vẫn chẳng thể nào đưa Mộc
Như Lam vào diện tình nghi.
Nhưng, dùng đủ mọi cách mà lại không tìm ra đáp án chính xác, vậy thì kẻ vô tội nhất chính là kẻ có tội.
Hơn nữa, hắn còn nghe thấy hương vị phạm tội trên người cô ta.
Đây là một loại trực giác trời sinh.