Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 228 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Editor: MDL



Beta-er: Misery De Luvi



“Ắt xì!” Mộc Như Lam tắm xong mới ra tới cửa thì hắt hơi một cái, cô xoa xoa mũi, mái tóc ướt phủ một chiếc khăn lông màu trắng, tuy vậy cô không có vẻ gì là định lau khô.



Mặc Khiêm Nhân lấy ra vài bộ quần áo từ trong tủ rồi cầm tới giường, Mộc Như Lam ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ người đàn ông của cô giúp cô lau tóc. Nếu hỏi tại sao Mộc Như Lam lại trở nên lười như vậy thì nguyên nhân tuyệt đối là từ Mặc Khiêm Nhân mà ra, trong khoảng thời gian dưới chân núi Alps nước Pháp, cô được hắn đối đãi vừa thanh lãnh vừa dịu dàng hết mực. Xưa nay chỉ có cô tự chăm lo cho bản thân và cho người khác mà thôi, vì vậy Mộc Như Lam lập tức phát ghiền.



Không một cô gái nào có thể chống cự lại sự dịu dàng thảng hoặc của hắn, vì nó quá hiếm hoi nên mới càng thêm quý báu.



“Khiêm Nhân đứng phía trước đi.” Mộc Như Lam chợt nói.



Mặc Khiêm Nhân đứng phía sau cô dừng tay lại. Đang ngồi ở mép giường, Mộc Như Lam bỗng xoay người vòng tay ôm hông hắn, hai má cọ cọ, cứ thế ghì chặt không thả, hệt như một chú gấu túi ôm thân cây. Lần nào ôm Mặc Khiêm Nhân Mộc Như Lam cũng thích dính lấy hắn, có lẽ là di chứng từ lúc ở thị trấn Evian.



Mùi hương của Mặc Khiêm Nhân dễ chịu cũng như con người hắn, hương bạc hà mát lạnh sạch sẽ, tựa như tinh lọc cả bầu không khí. Mộc Như Lam rất thích được mùi hương này bao phủ, nó khiến cô cảm thấy thật an tâm.



Mặc Khiêm Nhân giật mình, hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy hai má cô dán vào bụng hắn, xuyên qua lớp vải không thể gọi là dày, hắn tựa hồ cảm nhận được một nhiệt độ ấm áp, nhiệt độ ấy lan sang, làm cả người hắn dần dần khô nóng.



Nhắm mắt lại, hắn nhanh tay cầm khăn lau tóc cho cô, không được suy nghĩ lung tung! Không được lau súng cướp cò! Thiếu nữ chưa đủ tuổi vị thành niên, chuy-chuyện đó không tốt cho cơ thể!




Nơi này cách trường học khá gần, hai người đi tới cổng trường thì tách ra, Mặc Khiêm Nhân nhìn theo mãi đến khi bóng dáng cô biến mất mới thôi. Hắn xoay người chuẩn bị về, có điều đi còn chưa được mấy bước thì Lục Tử Mạnh đã gọi đến.



“Chuyện gì?” Mặc Khiêm Nhân vẫn lạnh nhạt như mọi khi.



Lục Tử Mạnh chần chờ trong chốc lát, sau đó mới nói bằng giọng nghiêm túc, cùng một chút cảm xúc khó gọi tên, “Trừng Tương về rồi.”



Tô Trừng Tương, cháu gái cưng của lão Tô trong tứ hợp viện, là thanh mai trúc mã của Mặc Khiêm Nhân và Lục Tử Mạnh. Quan trọng ở chỗ, Tô Trừng Tương thầm mến Mặc Khiêm Nhân, Lục Tử Mạnh thầm mến Tô Trừng Tương.



Mặc Khiêm Nhân hơi khựng bước, lục lọi trí nhớ một hồi, hắn tìm được hình ảnh một cô bé gầy teo.



Sau khi hắn rời khỏi tứ hợp viện để đến sống tại thành phố K, cô bé này thường xuyên theo ông nội và mẹ hắn tới Lục gia chơi và luôn lẽo đẽo sau lưng hắn, cũng may cô không phiền phức lắm, không có hỏi hắn mấy câu ngây ngô vừa nghe là đã biết đáp án như Lục Tử Mạnh. Bọn họ đã không gặp mặt hay liên lạc gì kể từ khi hắn ra nước ngoài, hắn cũng quên mất Tô Trừng Tương trông thế nào rồi.



“Thì sao?” Mặc Khiêm Nhân không hiểu, Lục Tử Mạnh làm gì mà phải gọi điện báo chuyện này cho hắn, hắn với Tô Trừng Tương đâu thân quen lắm.



Nghe Mặc Khiêm Nhân nói vậy, Lục Tử Mạnh có chút phẫn nộ, có chút ghen tị, lại có chút bất đắc dĩ, Tô Trừng Tương chỉ biết kiên trì theo đuổi Mặc Khiêm Nhân mà chưa một lần quay đầu nhìn hắn. Thế nhưng trong mắt Mặc Khiêm Nhân, cô gái mà hắn thầm yêu còn thua cả một sợi tóc của Mộc Như Lam, vì vậy trọng tâm hắn gọi điện cho Mặc Khiêm Nhân không phải để bàn chuyện này, mà là —



“Cậu hãy dặn Mộc Như Lam cẩn thận khi tiếp xúc với Trừng Tương, năm nay cô ấy vừa lấy bằng tiến sĩ tâm lý bên Harvard.” Mải miết đuổi theo Mặc Khiêm Nhân, vào trường trung học giống hắn, thi trường đại học giống hắn, thậm chí làm nghề cũng giống hắn, nhưng Mặc Khiêm Nhân nào biết, sau lưng hắn có một cô gái đang lặng lẽ, gắng sức đuổi theo hắn như thế.