Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 240 :
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Lại thêm một ngày Mộc Như Lam giảng dạy cho lớp số hai. Không biết từ bao giờ Thời Ngũ đã đứng trên hành lang ghé vào cửa sổ lớp hai mà nhìn Mộc Như Lam chằm chằm, mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn như có thể thiếp đi bất kì lúc nào, thế nhưng khi Mộc Như Lam đưa ra câu hỏi thì Thời Ngũ lại là người đầu tiên giải ra, cho thấy cậu có nghe giảng. Mộc Như Lam bèn cho cậu bắc ghế ngồi ở cuối lớp, cậu con trai vốn đang ngơ ngác nghe vậy thì nhanh như chớp chạy về lớp đem bộ ghế liền bàn của mình sang.
Tô Bắc Thiệu giật giật khóe miệng, làm phản à? Cậu ngốc này vứt bỏ Hoắc Dạ Chu và anh cả để đầu nhập vào vòng tay của Mộc Như Lam sao?
Quả nhiên ngay sau đó Tô Bắc Thiệu loáng thoáng nghe thấy giọng nói âm hiểm của Hoắc Dạ Chu vang lên từ lớp bên cạnh, đại khái là mấy câu rủa xả như “đã đi ra thì đừng hòng trở vào” v.v.
Thời Ngũ ngồi thẳng trên ghế nghiêm túc nghe giảng trong khi mặt cứ ngẩn ngơ, hoàn toàn không biết bộ dạng này của mình chọc tức bao nhiêu người.
Thời gian trôi qua trong cảnh vây xem và bị vây xem. Vì tầng hai và tầng ba thư trai chính là nơi ăn trưa nên chỉ cần không ra khỏi phạm vi này thì sẽ không phải gặp mấy nữ sinh phiền phức kia, khá là yên tĩnh. Tầng một là phòng nghỉ để những học sinh đau ốm nghỉ ngơi, có ba phòng và cả ba luôn bị lớp trưởng ba lớp chiếm làm chỗ ngủ bù. Đến khi Mộc Như Lam biết đến nơi này thì cô lập tức chiếm một phòng, éo le thay đó chính là căn phòng mà Hoắc Dạ Chu thường ngủ.
Hoắc Dạ Chu đen mặt nhìn phòng nghỉ của mình bị khóa chặt, được lắm, cô ta cố ý chứ gì? Cô ta cố ý giành của hắn đúng không? Ba phòng nằm cạnh nhau, hắn ở phòng thứ hai và Mộc Như Lam cố ý chọn ngay phòng của hắn! Cô ta gai mắt hắn nên cứ liên tục gây khó dễ cho hắn phải không?!
Tại phòng thứ nhất, Hạ Hỏa nhìn căn phòng xa hoa của mình mà không khỏi bối rối, rõ ràng phòng hắn là phòng đầu tiên, vì sao nó cũng trống mà Mộc Như Lam lại bỏ qua nó để chạy tới phòng thứ hai? Kỉ lục của hắn vẫn được giữ, nhưng hắn lại cảm thấy rối rắm.
Người tiếp xúc nhiều quá thì tức gần chết còn người không được tiếp xúc thì bắt đầu băn khoăn sao mình không có dịp tiếp xúc với cô ấy. Ngay cả Tô Bắc Thiệu cũng cảm thấy mất mát, rõ ràng hắn có quan hệ với Mộc Như Lam tốt nhất mà sao cô ấy lại hời hợt như người dưng, chỉ với Hoắc Dạ Chu Mộc Như Lam mới đối xử đặc biệt…
Mộc Như Lam nào biết bọn họ nghĩ gì, cô nằm trong chăn ấm nệm êm, nhắn tin cho Mặc Khiêm Nhân xong thì thiêm thiếp ngủ, hơn nữa còn định ngày mai sẽ chuyển chăn và ga giường của Mặc Khiêm Nhân lại đây, thoải mái cứ như phòng nghỉ này đã là của cô rồi.
Vì thế ông lão tình nghĩa này rất hay nhớ đến vị ân nhân trẻ tuổi, hiềm một nỗi ông khá sầu vì không tìm được cách báo đáp. Sau khi biết nhà người ta căn bản chẳng thiếu thứ gì, ông tuyệt đối không muốn báo đáp hắn bằng thứ tiền tài mà hắn có thừa, bởi làm vậy đồng nghĩa với việc coi thường sinh mạng của chính ông.
Mặc Khiêm Nhân nhìn ông lão, hắn đã nhiều lần bảo chỉ cần gọi hắn bằng tên là được nhưng ông ấy vẫn không quen, vì vậy hắn đành chiều theo.
Cô gái phụ đẩy xe lăn sau lưng ông lão lẽn bẽn nhìn Mặc Khiêm Nhân, “Mặc tiên sinh.”
Đây là cháu gái ông lão, Mặc Khiêm Nhân đã cứu ông ấy nên hẳn nhiên cô ta cũng biết hắn, có điều Mặc Khiêm Nhân còn chẳng nhớ nổi tên của cô ta.
Mặc Khiêm Nhân không quan tâm lắm, chỉ nắm tay Mộc Như Lam giới thiệu với ông lão, “Người yêu của tôi.”
Không phải bạn gái hay hôn thê, mà là người yêu.
Mộc Như Lam mỉm cười chào hỏi ông lão, “Chào ông.”
Ông lão ngạc nhiên thấy rõ, không phải ông không thấy Mộc Như Lam mà là vì ông tưởng cô là em gái của Mặc Khiêm Nhân, ông nghe nói Mặc Khiêm Nhân có một cô em gái nhưng chưa biết mặt. Theo phản xa, ông lão quay đầu nhìn đứa cháu gái đã tái cả mặt, lại nhìn Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam, ông lắc đầu bất đắc dĩ, “Yên Nhi à, cháu xuống xem lô đá mới về đi.”
“Dạ.” Cô gái lúng túng gật đầu rồi đỏ mắt lui xuống.
Mộc Như Lam nắm tay Mặc Khiêm Nhân chặt hơn, mới tới thủ đô chưa được mấy ngày mà đã gặp hai bông đào xinh đẹp, thật không hổ là người đàn ông của cô, xuất sắc đến thế, không có người yêu thầm mới là lạ.