Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 242 :
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
Editor: Y Sơn, MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Trước lúc dương liễu nảy mầm là một trận mưa phùn đầu mùa dài đằng đẵng, như báo hiệu nàng công chúa mùa xuân đã không còn xa.
Mặc Khiêm Nhân che dù, chân dẫm lên mặt đất đầy nước, ung dung đi tới căn nhà trong hẻm mà Lục Tử Mạnh đã chỉ. Gõ gõ cửa, hắn nghe bên trong loáng thoáng có tiếng bước chân, cửa phòng kẽo kẹt mở ra một khe nhỏ, khuôn mặt mệt mỏi tiều tụy của Lục Tử Mạnh xuất hiện. Thấy Mặc Khiêm Nhân, anh bày ra một ánh mắt như đang nói “Cuối cùng cũng giải quyết được”, có điều nụ cười của anh lại chua sót đến mức đôi mày trên khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Khiêm Nhân phải nhíu lại.
“Mới có hai ngày mà đã đày đọa bản thân ra nông nỗi này, tôi phục cậu luôn đấy Lục Tử Mạnh.” Mặc Khiêm Nhân buông lời châm chọc như thường lệ, rất ít người có thể nhận ra sự quan tâm trong câu nói đó, suy cho cùng Lục Tử Mạnh cũng là người anh em nối khố duy nhất trong nước của hắn, nhớ cái tình mẹ Lục và ba Lục chăm sóc hắn nhiều năm, hắn không thể làm như không thấy.
Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng, nhưng không phải là vô lương tâm.
Lục Tử Mạnh không đáp, mở cửa để Mặc Khiêm Nhân bước vào.
Phòng khách của căn nhà hai tầng này khá lộn xộn, có rất nhiều đồ đạc chưa được sửa soạn lại, có vẻ như chủ nhà vào ở rồi nhưng vẫn chưa dọn dẹp gì, đến cả bộ sô pha cũng đang còn bọc vải trắng, trong không khí chưa tan hết mùi rượu.
Đối với Mặc Khiêm Nhân thì đây tuyệt đối là một quang cảnh bẩn thỉu, cảnh đã bẩn mà cả không khí cũng chẳng sạch sẽ gì cho cam.
“Cậu gọi tôi đến làm gì?” Mặc Khiêm Nhân quan sát xung quanh, lúc nhìn thấy một đôi giày cao gót ở dưới chân cầu thang, hắn nháy mắt đã tìm ra đáp án và khôi phục vẻ mặt lạnh lùng lạnh nhạt, ánh mắt hắn khiến Lục Tử Mạnh chột dạ lảng tránh.
“Cậu thăm cô ấy một chút đi, đã hai ngày rồi cô ấy chưa ăn cơm.” Lục Tử Mạnh rất áy náy nhưng thật sự anh không có cách nào khác, anh không cách nào để mặt Tô Trừng Tương như vậy được.
“Cậu thảm hại vừa vừa thôi.” Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt nói một cậu rồi xoay người đi ra ngoài.
“Khiêm Nhân! Xin cậu đấy, chỉ nhìn cô ấy một cái thôi, cậu nói một đại một câu cũng hữu hơn cả trăm ngàn câu tớ nói!” Vẻ mặt Lục Tử Mạnh đau khổ.
Vốn Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko phải tới từ hôm qua nhưng vì bận việc nên trì hoãn đến tận bây giờ. Chuyến này chỉ có hai vợ chồng họ và quản gia Triệu, Kha Thế Tình phải ở lại Hồng Kông xử lý công việc Kha gia.
Mặc Khiêm Nhân vừa rời khỏi nhà Lục Tử Mạnh là tới ngay sân bay.
Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko từ xa đã nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân nổi bật giữa đám đông, Akutsu Junko cười nhìn Kha Xương Hoàng, Kha Xương Hoàng hừ một cái, miễn cưỡng xem như hài lòng.
Mặc Khiêm Nhân đón họ về tứ hợp viên, Mặc gia có phòng cho khách, nếu mọi người muốn tìm hiểu làm thân thì ở chung một nhà là chuyện đương nhiên, phải thấy những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống thì mới có thể hiểu hết tính cách của người ta.
Lão Mặc và mẹ Mặc đều ở nhà chờ khách, các cụ ông khác trong tứ hợp viện cũng tới góp vui, làm bộ như muốn phá rối. Lão Mặc tức giận mặt đỏ phửng phừng, cái đám già mà ranh! Chuyện này mà giỡn được à? Đối phương là lão Kha đấy, lão mà bất mãn thì có khi lão sẽ cầm gậy đánh uyên ương thật đấy! Đừng quên trước đây bọn họ từng thua trong tay lão!
Không phải đùa đâu, bọn họ đều là người cùng lứa, ngày xưa Kha gia làm thổ phỉ, cường đạo… tồn tại một cách bất hợp pháp, lúc lão Tô cầm binh đi đánh Kha Xương Hoàng thì Kha gia đã là một gia tộc lớn chuyên đầu cơ trục lợi từ vũ khí. Kết quả là thủ lĩnh hắc đạo đánh thắng Hoắc gia và Tô gia, nói cho cùng thì bọn họ cũng có chút quan hệ sâu xa.
Lão Tô đã bày xong bàn cờ trong sân, chỉ còn chờ Kha Xương Hoàng đến phân cao thấp.
Chậc, đúng là nghiệt duyên, lão Tô đấu với Kha Xương Hoàng, lão Tô thua, bây giờ cháu gái hai nhà đấu nhau, bên thua vẫn là Tô gia.
====
Người ta chúc vui vẻ, còn ta thì Chúc các nàng giáng sinh và năm mới nhiều may mắn!
Vì hay thường không bằng hên mà =))))))
====
Ngày mai chắc chắn có chương mới, cmt và tks ủng hộ ta nha!