Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 259 :

Ngày đăng: 11:00 30/04/20


Editor: MDL, Y Sơn



Beta-er: Misery De Luvi



Hôm sau.



Trận mưa rả rích suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng chấm dứt, tầng mây nặng trịch che kín bầu trời bấy giờ mới tản ra để ánh nắng rơi xuống mặt đất như những mảnh vàng óng ánh.



Hầu hết khách mời từ khắp nơi đều đã đến thủ đô trước đó, thống nhất vào ở tại khách sạn Kinh Đô. Mọi người không giấu nổi tò mò và kinh ngạc, họ ít nhiều có chút quan hệ với Mặc gia, biết Mặc Khiêm Nhân đấy, nhưng chẳng mấy người từng gặp hắn, rất ít ai biết Mặc Khiêm Nhân chính là Amon – chuyên gia tâm lý học tội phạm đẳng cấp quốc tế. Vốn họ đã gần như quên bẫng chuyện Mặc gia có một đứa con trai rồi, lễ đính hôn này đột ngột diễn ra như một cái tát tỉnh, đặc biệt là khi đối tượng đính hôn chính là công chúa độc nhất của Kha, thật quá đỗi khó hiểu.



Mặc gia sao lại có quan hệ với Kha gia? Nhìn kiểu gì cũng thấy hai nhà này khó có ngày đứng chung một chỗ.



Nhưng dù thế nào đi nữa, quà tặng phải chuẩn bị tốt, mặt cười phải chuẩn bị tốt, lời chúc cũng phải chuẩn bị tốt, không được để xảy ra sơ sót, lễ đính hôn hôm nay tề tựu toàn những nhân vật lớn đấy.



Bảy giờ mười tối, từng chiếc xe đổ về trang viên rộng lớn, khách mời tiến vào hội trường, mẹ Mặc niềm nở tiếp khách trong bộ lễ phục.



Tầng hai.



Akutsu Junko đang giúp Mộc Như Lam trang điểm, phòng bên cạnh, Mặc Khiêm Nhân quần áo tươm tất đang ngồi nghe điện thoại.



“… Đối tượng đang trên đường đến sân bay, ba mươi phút nữa sẽ lên máy bay đi Mỹ…” Giọng nói khàn khàn quyến rũ của thiếu niên vang lên, hắn mặc dạ phục màu trắng, trông như nhân vật chính của một buổi dạ tiệc, xinh đẹp mà không mất vẻ tuấn tú, mang theo chút cuồng ngạo tuổi trẻ.



Mặc Khiêm Nhân quay đầu nhìn ra cửa sổ, trời đêm âm u loáng thoáng vài tia sáng từ phương xa chiếu lại. Thần sắc đạm mạc che giấu cảm xúc của hắn, tựa như một cái hồ sâu giữa đêm đen.



Lát sau, hắn thong thả đứng dậy, cất bước chân lạnh lùng đi ra ngoài.



Khi kim phút chỉ đến số sáu thì khách mời đều đã ngồi vào bàn. Có một số người dường như sinh đã ra cao quý hơn hẳn, chỉ ngồi thôi cũng đã đem lại cảm giác thượng đẳng vượt bậc. Thỉnh thoảng mọi người lại quay sang nhìn họ, vẻ mặt mỗi người một khác.
“Rõ.” Người bên kia đáp gọn lỏn rồi cúp điện thoại.



Khách khứa còn đang suy đoán những khả năng có thể xảy ra thì trên tầng hai lại có chuyện tiếp, sao cả Mộc Như Lam cũng biến mất rồi?!



“Thế này là thế nào a a a a a!”



++++



Bên kia đèn đuốc sáng trưng náo nhiệt vô cùng, mà cách đó không xa tại hồ nước lớn, một chú bạch mã chậm rãi di chuyển dọc theo bờ hồ, vó ngựa đạp nước lách tách.



Ánh trăng phủ lên mặt nước, sóng gợn lăn tăn lấp lánh vàng, vầng trăng tròn như ngự giữa hồ.



Mộc Như Lam ngồi một bên trước Mặc Khiêm Nhân, chiếc áo khoác ấm áp khóa cô vào lòng người đàn ông, chỉ có đầu lộ ra ngoài. Ôm trong tay một hộp quà nhỏ, cô mỉm cười, “Anh ra ngoài là để lấy cái này à?”



Mặc Khiêm Nhân im lặng vài giây, hai tai lặng lẽ đỏ, “… Em sẽ thích.”



Mộc Như Lam ôm chặt hộp quà, “Đương nhiên là thích. Nhưng để họ ở đại sảnh như vậy có ổn không?” Hai nhân vật chính bỏ khách khứa chạy tới hồ hẹn hò thật không có vấn đề gì chứ?



“Tối nay sẽ qua.” Mặc Khiêm Nhân phóng tầm mắt ra xa, như xuyên qua mọi vật cản để nhìn thấy thứ gì đó.



Chơi âm mưu với chuyên gia tâm lý học cần cả dũng lẫn mưu, đặc biệt là với nhà tâm lý học tội phạm tài năng Mặc Khiêm Nhân này.



====



Nghỉ tết rồi, các nàng có thấy ngày dài hơn không?