Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 294 :
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
Cảnh rừng tối om, dưới đất phủ một lớp lá rụng ẩm ướt làm bẩn cả giầy và ống quần.
Mộc Như Lam bật đèn pin điện thoại, theo động tác của cô, ánh sáng từ từ soi khắp bốn phía, soi đến gốc cây, lá rụng, đá to đá nhỏ.
Hốt nhiên một bóng dáng xuất hiện đằng sau thân cây, nụ cười quỷ dị và đôi môi đỏ như máu lập tức đập vào mắt Mộc Như Lam
Mộc Như Lam mỉm cười, “Hóa ra mi ở trong này.” Nói đoạn cô đi tới nhặt con rối hề lấm bẩn vị bị Bạch Tố Tình ném vào đây một thời gian dài lên, đến khi nhìn rõ hơn, cô mới nhận ra mắt của nó bị thiếu mất một con, bên cạnh còn có chút vụn mảnh.
Mộc Như Lam nhíu mày cầm điện thoại soi vào, “Hình như bị chuột gặm rồi, chết thật.” Dừng một lúc, đôi mày của cô lại thả lỏng, miệng cười thỏa mãn, “Vừa hay chúng ta sắp có mắt mới, đương nhiên, quần áo của mi cũng sẽ được thay mới nha.”
Ôm lấy con rối hề, Mộc Như Lam ngâm nga hát, bước chân thoải mái như đang đi trên mây, tiếng hát của cô vang vọng khắp rừng cây yên lặng mịt mùng, con rối hề ló ra từ tay Mộc Như Lam, một bên mắt nhìn về phía rừng cây, bên còn lại tối đen, như đang khát vọng được lấp đầy…
Mộc Như Lam vào hắc ốc, hắc ốc đã được Bạch Tố Tình khóa rất kĩ, mỗi cánh cửa sổ đều được đóng chặt, vì thế khi cửa phòng mở ra, mùi hương kì quặc quen thuộc mới tới tấp đập vào mặt.
Két—
Cánh cửa nặng nề bị khóa lại, Mộc Như Lam bật đèn phòng khách, điện do phòng an ninh điều khiển, bác Bao thấy Mộc Như Lam tới nên đã bật cầu dao lên.
Vì thế trên diễn đàn lại có một đề tài mới: Mộc Như Lam sẽ thi vào trường nào, học ngành gì? Có người muốn được chung trường đại học với Mộc Như Lam nhưng lại sợ không đủ cả điểm vớt. Thành tích của Mộc Như Lam quá xuất sắc, muốn học ở đâu chỉ cần nói một tiếng thôi, ngày thi có xảy ra chuyện gì thì cô sẽ vẫn đậu. Ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm, huống chi là một Mộc Như Lam xưa nay chưa từng phạm sai lầm? Nếu có ai dám từ chối Mộc Như Lam chỉ vì lý do này thì chắc chắn người ta sẽ nhìn hắn không ra gì cả.
Nói ngắn gọn là tiền đồ của Mộc Như Lam chỉ có sáng chói lóa, tạm thời không tìm được nhược điểm nào có thể khiến cô thân bại danh liệt.
Phỉ Phi ngồi trên cái ghế đá ven đường, mái tóc đen xõa sau lưng, mắt đăm đăm nhìn cô gái đang bước vào học viện Lưu Tư Lan ở đằng xa. Mặc dù có ác ý nhưng chính cô ta cũng phải công nhận: Mộc Như Lam thật sự không thể nào bị bắt chước. Cô ta có thể bắt chước ngoại hình nhưng không bao giờ bắt chước được khí chất toát ra từ sâu bên trong cô ấy – cái khí chất trong trẻo ấm áp tựa thiên sứ. Phỉ Phi không tin trên đời này tồn tại người thứ hai như Mộc Như Lam, thế nên cô ta cũng không quá khó chịu khi mình thất bại.
Ai cũng thất bại thôi.
Tiếp theo phải làm gì đây? Ban đầu cô ta bắt chước Mộc Như Lam là vì thấy ai ai cũng yêu mến cô, cộng với cảm xúc khi lần đầu xem hình Mộc Như Lam. Cô ta hâm mộ Mộc Như Lam, muốn trở thành một người giống Mộc Như Lam. Bất tri bất giác, Phỉ Phi đã học theo Mộc Như Lam, đến nỗi trước kia mình như thế nào cũng quên luôn rồi.
Bây giờ cô ta đang muốn gia nhập đế quốc kia, đối phương đã đồng ý thỉnh cầu và ra thử thách cho cô ta. Họ luôn muốn thứ tốt nhất nên dù cô ta mới chỉ là một học sinh trung học, họ cũng dùng tiêu chuẩn cao nhất của nữ sinh trung học toàn cầu để đánh giá cô ta, và Mộc Như Lam chính là cái tiêu chuẩn cao nhất đó. Nhiệm vụ của Phỉ Phi là thay thế được Mộc Như Lam, cô ta thay thế được Mộc Như Lam tức là cô ta đã trở thành kẻ ưu tú nhất, xứng đáng có được những gì mình muốn.
Nhưng không hiểu sao hôm qua cô ta lại nhận được thông báo thử thách của mình đã thay đổi — đổi thành “làm cho tiêu chuẩn cao nhất thân bại danh liệt, mất hết tất cả”.
Tiêu chuẩn cao nhất…
Mộc Như Lam…
Chuyện này thật chẳng dễ dàng gì, mà đồng thời cũng chưa bao giờ dễ dàng hơn.
Muốn ai đó thân bại danh liệt rất đơn giản, nhưng nếu đối tượng là Mộc Như Lam thì chuyện sẽ khó khăn và nguy hiểm hơn nhiều, chưa kể Mộc Như Lam có khả năng sẽ hóa nguy thành an. Có điều một khi ngọc đẹp đã tì vết, dù chỉ là một chút xíu thôi, thì sớm muộn gì cũng có ngày nó bị vứt bỏ.