Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 307 :
Ngày đăng: 11:00 30/04/20
Một mảnh giấy hình vuông phản chiếu trong đôi mắt đen láy của Mặc Khiêm Nhân.
Schmidt đi tới, nghi hoặc nhìn về hướng người đàn ông áo đen vừa biến mất rồi quay lại hỏi Mặc Khiêm Nhân, “Sao thế? Có chuyện gì à?”
Mặc Khiêm Nhân nhét mảnh giấy vào túi, thản nhiên đi ra ngoài như chẳng có gì xảy ra.
“Này!” Schmidt vội đuổi theo.
Trên đường lái xa đến Coen, Schmidt chốc chốc lại nhìn Mặc Khiêm Nhân qua kính chiếu hậu, qua hồi lâu mà vẫn không thấy Mặc Khiêm Nhân chú ý đến mình, anh ta bèn lên tiếng hỏi, “Cứ để Lam tiểu thư ở lại Boston như vậy à?”
Mặc Khiêm Nhân ngẩng đầu nhìn Schmidt, ánh mắt tỏ vẻ đây là một câu hỏi cực kì ngớ ngẩn, thực ra chính Schmidt cũng thấy thế, không ở lại Boston chẳng lẽ ở nhà mình? Harvard nằm ở nhà mình hay ở Boston?
Sờ sờ chóp mũi, Schmidt cười gượng hai tiếng, “Haha…Thật ra tôi chỉ muốn hỏi chút… Bây giờ vị hôn thê của anh phải đi học, tạm thời không được nghỉ ngày nào, vậy anh có thể giải quyết mấy vụ án ở xa hơn được không?”
Những vụ án do Mặc Khiêm Nhân phụ trách không phải lúc nào cũng trong phạm vi nước Mỹ, khi tội phạm chạy trốn sang các quốc gia khác, Mặc Khiêm Nhân có quyền chọn truy đuổi hay không. Tuy nhiên những trường hợp thế này không nhiều lắm, gần đây có một vụ nhưng Mặc Khiêm Nhân đã từ chối vì lúc đó Mộc Như Lam đang ở cạnh hắn, việc gì hắn lại phải rời xa hôn thê của mình để đi bắt tên biến thái ở tít nước ngoài? FBI hết người rồi chắc?
Mặc Khiêm Nhân nghe vậy thì lạnh nhạt trả lời, “Không đi.” Nói đoạn lấy mảnh giấy trong túi ra xem.
Schmidt đang định hỏi vì sao nhưng khi thấy động tác của hắn qua kính chiếu hậu thì lại nhếch miệng cười gian, “Thư tình hả?”
Thư tình cái con khỉ!
Trên mảnh giấy là vài dòng chữ tiếng Anh được viết dính liền vào nhau, có vẻ như suốt quá trình biết ngòi bút không hề rời khỏi mặt giấy.
Hàng chữ đen lọt vào đôi mắt lạnh nhạt và bình lặng tựa hồ sâu, dần dần khuấy lên từng con sóng nhỏ. Mặc Khiêm Nhân siết chặt tờ giấy trong tay…
++++
Lúc Mộc Như Lam kéo hành lý trở lại Harvard Yard thì đã có khá nhiều tân sinh viên chuyển đồ xong. Mộc Như Lam đến gõ cửa phòng kí túc xá của mình và có tiếng trả lời ngay tức khắc. Cô mở cửa ra, gặp hai người bạn cùng phòng.
Mộc Như Lam dậy sớm nhưng Jennifer còn sớm hơn, cô nàng ôm sách bước từ ngoài vào, gục đầu ủ rũ như gà trống bại trận.
“Chào buổi sáng.”
Jennifer nhìn cô, uể oải đáp, “Chào buổi sáng.”
Mộc Như Lam rời giường, định đánh răng rửa mặt xong thì tản bộ một chút rồi ăn sáng chuẩn bị đi học, cùng lúc đó Jennifer bất mãn lăn lộn ở trên giường, “Aaaa thư viện hết chỗ ngồi rồi!”
“Lần sau cậu dậy sớm hơn một chút là được.” Mộc Như Lam nói nhẹ nhàng, ra hiệu cho Jen nhỏ tiếng lại để Lê Dạng còn ngủ.
“Vừa mới khai giảng thôi đó. Biết thế lúc đăng ký nguyện vọng mình chọn Bạch Đế cho rồi...” Jennifer lầm bầm, cô cứ tưởng chuyện Harvard bốn giờ sáng hết chỗ trong thư viện chỉ là nói quá lên! Bây giờ đã được tận mắt chứng kiến!
Mộc Như Lam đã thay quần áo xong, vừa đi đánh răng rửa mặt thì Jennifer ở ngoài sực nhớ ra, “Mình nhớ mình gặp Lan ở đâu rồi! Ở học viện Bạch Đế đó!” Ngặt nỗi Mộc Như Lam đã đi vào nhà vệ sinh mất rồi, Jennifer hiếu kỳ cũng muốn vào theo nhưng lại bị tin nhắn điện thoại làm phiền, cô đọc tin nhắn, sau đó hét toáng lên rồi chạy thoắt ra ngoài.
Mộc Như Lam định đi ăn sáng với Jennifer nhưng vừa ra khỏi WC thì đã không thấy Jennifer đâu nữa, cô đành tự mình đi.
Giọt sương mai rũ xuống nơi đầu lá, đợi mặt trời ló dạng để được toả sáng rực rỡ.
Mộc Như Lam rời khỏi Harvard Yard, đi đến nhà ăn sinh viên gần nhất.
Trong nhà ăn đã có không ít người nhưng không khí lại khá trầm, tiếng nói chuyện cũng rất nhỏ, có người cầm sách đọc như mất ăn mất ngủ.
Tuy Mộc Như Lam không cố ý thu hút ánh nhìn của người khác nhưng điều đó dường như là bất khả thi với “vầng hòa quang” trời sinh của cô, chưa kể đến chuyện hôm nay cô không hề đeo kính râm hay đội mũ.
Từng ánh mắt chích lên người Mộc Như Lam, đã quen bị người ta nhìn chằm chằm, Mộc Như Lam ung dung xếp hàng chọn bữa sáng, thế nhưng những người đứng trước lại liên tục ngoái đầu nhìn cô, hệt như lúc Mộc Như Lam mới vào học viện Lưu Tư Lan, cơ mà sau này khi họ đã quen với việc có một người như vậy trong trường rồi thì đâu lại vào đấy thôi.
Bỗng nhiên, Mộc Như Lam nghe thấy một giọng nữ xa lạ nói tiếng Trung, “Là cô?!”