Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 310 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Editor: MDL



Beta-er: Misery De Luvi



Trong trường Y đương nhiên không thể thiếu “vật liệu” và “dụng cụ”, đây là những đồ dùng học tập hoàn toàn hợp pháp.



Mộc Như Lam nhìn từng thi thể ngâm trong dung dịch formalin, có hơi bất ngờ khi Morse cho cô tiếp xúc với những thứ này ngay từ đầu.



“Không chỉ giới giáo dục Trung Quốc mà cả trong giới giáo dục Mỹ cũng có rất nhiều người biết đến thành tích của cô. Nếu cuộc thi nào cô cũng đạt điểm tối đa thì tự học hẳn đã là một chuyện quá quen thuộc với cô.” Thấy Mộc Như Lam không có vẻ gì là hoảng sợ, đôi mắt xám của Morse ánh lên vẻ tán thưởng. So với những kẻ hữu danh vô thực, anh ta thích người có thực lực và danh tiếng song hành hơn.



Mộc Như Lam không đáp mà chỉ quan sát một thi thể khỏa thân lơ lửng trong bình dung dịch formalin.



“Chắc cô đã tự học xong chương trình nhập môn rồi, có gì không hiểu không?”



“Cũng không.”



Đi được vài bước, Morse quay đầu lại thì thấy Mộc Như Lam vẫn đang khom lưng nhìn cái xác trong bình dung dịch như một đứa trẻ hiếu kỳ nhìn món đồ chơi mới, trông vừa đáng yêu vừa hơi kỳ dị. Anh ta bèn lên tiếng, “Lại đây.”



Bấy giờ Mộc Như Lam mới đứng dậy đi qua.



Morse dẫn Mộc Như Lam vào sâu hơn, ở đó có một loạt bàn giải phẫu, giá đèn, dao phẫu thuật, v.v. Ngoài ra còn có hai cái xác được đặt sẵn trên bàn giải phẫu. Morse đưa cho Mộc Như Lam một đôi găng tay cao su rồi vừa đeo găng phần mình vừa nói, “Trước khi tan học tôi đã nhờ giảng viên môn Giải phẫu tử thi chuẩn bị chúng.”



Mộc Như Lam gật đầu rồi đeo găng vào. Nhận lấy con dao giải phẫu mà Morse đưa cho, cô cảm thấy anh ta hoặc rất tin tưởng vào năng lực của cô, hoặc có yêu cầu rất cao đối với người theo học, và hiển nhiên sự thật là vế sau, cũng may người theo học là cô chứ sinh viên bình thường ai mà chịu nổi ngày đầu tiên đi học đã phải giải phẫu tử thi thật? Không có quá trình làm quen mà cũng chẳng có kiến thức căn bản.
“Thật không? Chỉ là đi tra án thôi à?” Joey bán tín bán nghi, hắn chưa bao giờ thấy viện trưởng đi tra án mà “nhiệt tình” như thế này cả, tuy vẻ mặt vẫn lạnh nhạt vô cảm như mọi khi nhưng lần này lại có cảm giác gì đó rất khác.



Mặc Khiêm Nhân phớt lờ Joey, xách túi đi thẳng ra ngoài, chợt hắn dừng chân ngoái đầu lại, “Lau sạch sàn nhà cho tôi.”



“…” Vì hắn đã đặt chân xuống sàn nên phải lau cho sạch á?! Đậu xanh rau má hắn có mang dép trong nhà mà! Thôi, hắn cũng quen rồi. Chẳng qua là ngày ngày nhìn Amon đối xử với Mộc Như Lam đặc biệt hơn hẳn, một cộng sự lâu năm như hắn thấy tổn thương nặng nề!



Cơ mà coi bộ hắn nghĩ quá rồi, nhìn xem, cái vẻ thản nhiên khó ưa thường ngày của Amon vẫn còn đó, có lẽ lần này Amon chỉ phấn khích hơn một chút mà thôi.



Nghĩ vậy, Joey thả lỏng đi nhiều, tà tâm được dịp rục rịch, viện trưởng vắng mặt thì phó viện trưởng là to nhất, sau khi Ive trốn thoát, hắn làm việc rất thận trọng, ngay cả quà gửi tới cũng không dám nhận, bây giờ…



“Anh cứ việc cho người ta vào nghiên cứu bọn phạm nhân ở tầng một tiếp đi.” Mặc Khiêm Nhân vừa đi vừa lạnh nhạt nói.



Joey còn chưa kịp cười thì đã nghe Mặc Khiêm Nhân nói tiếp, “Thể nào cũng có một nghiên cứu sinh giết chết anh thôi.”



Joey khóc không ra nước mắt.



“Có vẻ Hans đã đánh hơi được chuyện gì hay ho nên bắt đầu rục rịch rồi. Nếu anh không muốn chết thì trước khi tôi về không được để hắn bước chân khỏi tầng ba, nghiêm cấm bất cứ ai đứng trước mặt hắn ba giây.”



Hans nhất định sẽ tức điên lên cho xem. Joey lau mồ hôi, quyết định sẽ không bao giờ lên tầng ba nữa, hắn không muốn nhìn thấy Hans, ánh mắt của gã quá đáng sợ, lũ biến thái khác gây cho hắn cảm giác như mình là bữa cơm trưa, còn Hans thì lại khiến hắn cảm thấy mình thua cả đống phân bò! Mà Hans khi tức lên… hắn thật sự không dám tưởng tượng!



Chiếc xe nhanh chóng rời bệnh viện tâm thần Coen. Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nhìn con đường đen dài bất tận trước tay lái, ánh mắt sắc bén như có thể rạch đôi bầu trời.