Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 312 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Editor: MDL



Beta-er: Misery De Luvi



Thư Mẫn vẫn lạnh lùng như mọi khi, cô nhìn đôi chân bó bột của mình, “Bây giờ tháo bột được chưa?” Không biết từ bao giờ, cô đã bất giác xem Ive là bác sĩ chịu trách nhiệm cho vết thương của mình.



“Đương nhiên là chưa, cô phải đợi ít nhất ba tháng nữa, gãy xương không phải chuyện để đùa đâu.” Ive vòng qua bàn đi ra ngoài, chợt ngửi thấy một mùi hương, Ive đứng khựng lại, đôi mắt ánh lên vẻ quỷ quyệt, hắn liếm môi đi ra sau lưng Thư Mẫn, đẩy xe lăn vào sâu bên trong phòng khám, “Cô mới tắm à?”



“Mùi thuốc trên người khó chịu quá.” Thư Mẫn đáp đều đều, ngoài mấy cái xương gãy, vụ tai nạn đó còn tặng thêm cho cô một đống vết thương ngoài da, mẹ cô sợ chúng để sẹo nên đã đều đặn thoa vài loại thuốc nặng mùi cho cô, phải nói là rất công hiệu, có điều cái mùi của nó thật không chấp nhận được, vì thế hôm nay cô đã rửa hết đi cho sạch sẽ sảng khoái.



“Anh đẩy tôi đi đâu đấy?” Sau khi được Ive đẩy đi qua hai khúc rẽ, Thư Mẫn cau mày cảnh giác. Tuy cô đã tin tưởng giao cơ thể cho hắn chữa trị nhưng đó là vì hắn có vẻ khá thân với Mộc Như Lam, bình thường cô cũng không tiếp xúc quá gần với Ive, chỉ đơn giản là một bác sĩ một bệnh nhân gặp nhau chưa đến nửa tiếng mỗi ngày. Hơn nữa cô vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này thật khó đoán, hắn có cái gì đó rất nguy hiểm, đẹp trai tài giỏi là thế nhưng lại bỏ học viện Lưu Tư Lan mà tới đây mở phòng khám trái phép.



Ive không đáp mà chỉ cười, tiếp tục đẩy Thư Mẫn vào sâu bên trong phòng khám. Hắn thè lưỡi liếm môi, trông thèm thuồng như một con rắn đang chực nuốt sống con mồi.



Hắn bị đói lâu rồi, bây giờ phát hiện mồi béo thì ngại gì mà không xuống tay. Người này có vẻ đặc biệt với Mộc Như Lam đây, cơ mà liên quan gì tới hắn đâu? Biến thái không có thói quen yêu ai yêu cả đường đi.



Thư Mẫn linh cảm thấy nguy hiểm, lối đi đằng trước tối om, cánh cửa cuối hành lang như tỏa ra hơi thở chết chóc, cô nhíu mày, hãm phanh không cho Ive đẩy đi tiếp.



“Này!” Thư Mẫn quay đầu, ngay khi cô sắp nhìn thấy đôi mắt quỷ dị của Ive, chiếc điện thoại trong túi hắn bỗng đổ chuông, Ive hạ mí mắt, che đi sự thật suýt bị phát hiện.



Thấy tên người gọi, tâm trạng Ive lên cao, tạm thời bỏ Thư Mẫn sang bên mà đứng tựa vào tường nghe điện thoại.



“Đang làm chuyện bất chính à?” Từ bên kia truyền đến chất giọng ôn hòa đầy ý cười của cô gái nọ.
“Sợ à?” Mộc Như Lam cầm một cái lọ thủy tinh đi tới, Tần Nhược Liễu thấy trong lọ đựng các loại nội tạng, bên trên còn có hai nhãn cầu, những thứ này cùng với mùi hương kinh khủng trong phòng làm Tần Nhược Liễu chỉ muốn nôn cả bữa tối ra.



Mộc Như Lam chớp chớp mắt, đưa cái lọ lại gần cô ta, “Của người chết thôi mà, không cần phải sợ.”



“Không phải của người chết thì của người sống chắc?!” Tần Nhược Liễu tức tối quay đầu đi, tay gạt phắt cái lọ thủy tinh làm nó rơi xuống đất cái xoảng, những thứ bên trong đổ hết ra ngoài, hai nhãn cầu lăn về phía cô ta.



Nụ cười của Mộc Như Lam tắt phụt, “Nếu sau ba phút mà cô chưa dọn xong đống này thì tôi sẽ cho cô biết nội tạng của người sống có thể nằm ở ngoài hay không.”



“Cô…” Tần Nhược Liễu trừng Mộc Như Lam, hừ, người sống với chả người chết, ai thèm quan tâm! Nghĩ vậy, cô ta bước ngang qua đống lộn xộn, “Tôi tới là để đưa cho cô cái này.” Tần Nhược Liễu lấy từ trong sách ra một phong bì màu trắng có biểu tượng cánh chim vàng đan chéo ở giữa.



Mộc Như Lam không nhận, Tần Nhược Liễu bèn chủ động giới thiệu, “Đây là thẻ từ của học viện Bạch Đế, cô biết học viện Bạch Đế không? Đó là một trường đại học tư nhân được thành lập năm ngoái, từ mặt bằng đến lực lượng giảng viên đều không thuộc Harvard, hơn nữa sinh viên phần đông là vương công quý tộc, con ông cháu cha, giống như Lưu Tư Lan vậy. So với Harvard thì chắc cô thích kiểu này hơn nhỉ? Tấm thẻ này tượng trưng cho đặc quyền, cô có thể chuyển trường sang Bạch Đế nếu muốn.”



Mộc Như Lam lấy tấm thẻ ra xem, cũng giống như chiếc phong bì, nó thuần một màu trắng, ở giữa có biểu tượng cánh chim vàng đan chéo, không tung bay nhưng vẫn hoa mỹ gấp bội.



Mộc Như Lam nhướng mày, “Đây là trường do anh của Bạch Tố Tình thành lập đấy à?”



Tần Nhược Liễu không ngờ Mộc Như Lam sẽ thốt ra một câu như thế, cô ta trợn mắt bàng hoàng, sao nó lại… biết?



Không đợi Tần Nhược Liễu trả lời, Mộc Như Lam đi ra đóng cửa lại, tiếng khóa vang lên lạch cạch làm Tần Nhược Liễu lạnh cả người.



“Hết ba phút rồi.” Đôi môi Mộc Như Lam vẽ một nụ cười quỷ dị