Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 320 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Editor: MDL



Beta-er: Misery De Luvi



Sắc trời đen kịt, màn sương trên biển càng ngày càng dày, Ebert vất vả leo lên thuyền rồi chèo đi bằng đôi tay run run, lát sau lại nhận ra mình đang chèo sai hướng: thuyền neo ở sau đảo nên đáng lẽ hắn phải vòng lên trước mới đúng, vậy mà quýnh quáng thế nào lại chèo thẳng ra sau.



Thế là hắn hồng hộc chèo về, tự dặn mình phải cẩn thận không lại quá gần hòn đảo, tránh cho bị phát hiện.



Tín hiệu xung quanh hòn đảo bị nhiễu nên gọi điện thoại là điều bất khả thi. Đã không biết tình hình của Mộc Như Lam lại còn không liên lạc được với FBI, Ebert sốt ruột muốn điên lên được. Trong lúc rối trí, hắn chèo thuyền lòng vòng tại chỗ, không tiến thêm được tí nào.



Chết tiệt, bây giờ đang là thời khắc sinh tử!



Bất thình lình, từ trong làn sương hiện lên bóng một con tàu lớn, Ebert vội vàng chèo ra xa, ngặt nỗi sức động cơ mạnh hơn sức tay của hắn nhiều. Con tàu lướt ngang qua Ebert, hắn nghe có tiếng ai đó nói chuyện, chữ được chữ mất.



“… Ngày mai… Vật thí nghiệm… Ý…”



“Giáo hội…”



Cái gì đây? Ebert cau mày, hắn không biết, mà bây giờ cũng không phải lúc để tìm hiểu. Vừa nghĩ ngợi, Ebert vừa chèo về phía bãi biển, cuối cùng ngã ngửa nhận ra mình đã bị lạc! Hắn như một con kiến trôi dạt giữa đại dương mênh mông, không có hải đăng thì không tài nào phân biệt được đông tây nam bắc!



Mẹ nó!



++++



Đèn neon sặc sỡ làm sáng bừng cả thành phố nhộn nhịp, nhìn thì đẹp đẽ nhưng kỳ thực vô cùng hỗn tạp bẩn thỉu.



Tại một cao ốc, trên tầng cao nhất với bốn mặt là kính, có một người đàn ông đứng nhìn bụi trần phồn hoa.



Sau hai tiếng cốc cốc báo rằng cửa sắp mở, một người phụ nữ cao ráo bước vào, bộ âu phục được may vừa in càng làm nổi bật khí chất mạnh mẽ lạnh lùng của cô ta.



“Boss, ngài nên về thôi, Lãnh Nguyệt tiểu thư đang đợi ngài.”
Cô gái này cũng không ngốc, biết kẻ thù của kẻ thù là bạn nên lập tức bụm miệng ngồi im, mắt dán vào Mộc Như Lam. Chẳng lẽ cô ấy là đặc công? Tuy giết người mà mặt lạnh tanh như thế trông hơi ghê, cơ mà vẫn rất ngầu!



Mộc Như Lam rút dao ra, máu bắn tung tóe làm cô phải chùi tạm con dao lên áo gã trọc, sau đó để ý tình hình bên ngoài một chút rồi nhanh chân chạy lên tầng hai.



Bên ngoài có rất nhiều người còn tầng hai thì chỉ có một hai tên, hơn nữa kiến trúc trên này tiện cho việc đánh lén hơn hẳn tầng một. Phải, trước giờ bài của cô luôn là đánh lén, “phát huy sở trường tránh sở đoản” là chuyện hết sức bình thường, vả lại cô cũng không phải chính nhân quân tử.



Tầng hai có vài căn phòng, một trong số đó có tiếng va đập, tiếng kêu đau đớn của phụ nữ và tiếng chửi tục tĩu của đàn ông, có lẽ chính là cô gái mà Mộc Như Lam và Ebert đã bắt gặp lúc mới tiến vào.



Mộc Như Lam lặng lẽ đẩy cửa ra, tên đàn ông đang quá hưng phấn nên chẳng mảy may phát hiện. Trong phòng chỉ có một bóng đèn vàng, vì đảo này đã bỏ hoang khá lâu nên hệ thống điện không được tốt cho lắm, đèn ở đây cái nào cũng mờ mờ.



Tên đàn ông quay mông về phía Mộc Như Lam, cô gái kia thì kẹp hờ hông hắn, mắt đờ đẫn như sắp ngất đến nơi. Mộc Như Lam thình lình xuất hiện làm tim cô gái đập lệch một nhịp, đến khi ý thức được thì đã thấy tên đàn ông gục xuống chết không nhắm mắt, trên lưng là một con dao găm ngập vào tim.



Đối với một sinh viên Pháp y xuất sắc đã từng học y học lâm sàng, xác định chính xác vị trí trái tim và dùng dao đâm mạnh vào nó cũng chẳng phải là chuyện gì khó khăn.



“Cô ổn chứ?” Mộc Như Lam lo lắng hỏi, cô đẩy xác tên đàn ông ra thì mới phát hiện hạ thể của cô gái vô cùng thê thảm, cơ thể chi chít vết thương, thậm chí còn có vết bỏng do tàn thuốc.



Vẫn chưa hết kinh ngạc, cô gái thấy Mộc Như Lam xé rèm cửa xuống che cho mình, thấy Mộc Như Lam dịu dàng hỏi han mình, nhìn mình bằng đôi mắt ấm áp hơn cả mặt trời… Dù hai tay Mộc Như Lam đã đỏ màu máu, đối với cô giờ phút này không có gì đáng kính hơn Mộc Như Lam.



“Cô có biết trên lầu còn bao nhiêu tên không? Bọn chúng tổng cộng có bao nhiêu tên, vũ khí thế nào?” Mộc Như Lam hỏi.



Cô gái nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn cái xác cũng phần nào nắm được tình hình, cô cau mày lo lắng, “Tầng hai trừ hắn ra còn bốn tên nữa, bọn chúng chính là những kẻ đi bắt cóc vào ban ngày. Tầng một có khoảng mười lăm tên, tên nào cũng có súng, trong đó tên đội phó chi đội C-D1 là mạnh nhất, hắn có một thanh kiếm katana. Sếp của chúng thì tôi chưa gặp nhưng có vẻ là một tên quái vật. Hắn ở trong căn phòng duy nhất dưới tầng một, cứ hai ngày lại có hai phụ nữ bị đưa vào, sau đó bị ném ra trong bao tải…”



Mộc Như Lam nhìn cô gái, cô ấy biết nhiều thật, xem ra thân phận khá đặc biệt, tạm thời không phải kẻ thù là tốt rồi.



Dưới lầu mười lăm tên, trên lầu bốn, ban ngày đi bắt cóc thì bây giờ chắc hẳn đang nghỉ ngơi, đương nhiên phải tranh thủ giết chúng trước.



Có lẽ do ở đây chủ yếu làm lao động trí óc để chế ma túy nên ý thức cảnh giác không cao như quân nhân, chúng đinh ninh rằng tại địa bàn của mình sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm, càng tạo điều kiện cho Mộc Như Lam găm dao vào tim chúng trong lúc chúng ngủ say.



Đến căn phòng cuối cùng, Mộc Như Lam nhẹ nhàng mở cửa, thấy trong đó có một gã đang nằm trên giường. Cô đứng im tại chỗ quan sát một hồi, chắc chắn rằng gã ta thở rất đều – độ lên xuống của lồng ngực cho thấy một giấc ngủ khá sâu, bấy giờ cô mới từ từ bước vào. Cửa phòng khẽ khàng khép lại, có một tên đàn ông đã núp ở đó từ bao giờ…