Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 326 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Editor: MDL



Beta-er: Misery De Luvi



Trong sân bay khá đông, ai ai cũng đổ mắt nhìn nhóm thanh niên đang đứng ở chỗ cổng vào. Rõ ràng trong hai phe này, một phe chỉ có ba người, phe còn lại thì tận hai mươi mấy, vậy mà không hiểu sao họ vẫn có cảm giác thực lực ngang nhau, nhất là hai người đàn ông đó, ngay khoảnh khắc hai ánh mắt va chạm, những người đứng gần họ lập tức cảm thấy lồng ngực nặng trịch, hô hấp khó khăn.



Mặc Khiêm Nhân nhìn Bạch Mạc Ly, ánh mắt lạnh nhạt càng trở nên bén nhọn, trực giác trời cho giúp hắn cảm nhận được địch ý và sự nguy hiểm của người đàn ông kia.



Bạch Mạc Ly nhìn Mặc Khiêm Nhân, cặp mắt sắc lẻm đầy hung hãn liếc sang Mộc Như Lam, phát hiện cái nắm tay của họ, trong thoáng chốc y hơi nheo mắt lại, nhanh đến mức khó thể nào nắm bắt.



Tuyết Khả đứng đằng sau Bạch Mạc Ly, thấy Mặc Khiêm Nhân thì mặt hơi biến sắc, cô ta lại gần Bạch Mạc Ly định nói gì đó nhưng y lại đưa tay ngăn, Tuyết Khả chần chừ một lát rồi cũng lùi trở về.



Hử? Hắc Báo nhìn Mộc Như Lam chằm chằm, tay gãi gãi má, lạ ghê, cô gái kia… sao trông quen quen, mình gặp hồi nào ấy nhỉ?



Để ý thấy có người nhìn mình chòng chọc, Mộc Như Lam thò đầu ra từ sau lưng Mặc Khiêm Nhân, Hắc Báo bất ngờ chạm mắt Mộc Như Lam, ngạc nhiên tới nỗi miệng hơi há.



Mộc Như Lam chớp chớp mắt, thấy thú vị nên nở nụ cười, ánh mắt ấm áp câu hồn đoạt phách.



Hắc Báo ngẩn người, nhanh chóng trốn ra sau lưng Bạch Hổ, miệng lẩm bẩm, “Ma thuật lui tán! Ác linh lui tán! Thiên sứ lui tán! Tôi chưa muốn về với Chúa đâu! Lui tán lui tán lui tán!”



Bạch Mạc Ly dời mắt, cùng cấp dưới rời khỏi sân bay, bầu không khí căng thẳng thoáng chốc biến mất, như thể những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác.



Mặc Khiêm Nhân nhìn theo bọn họ bằng ánh mắt hờ hững như mọi khi, hắn để ý thấy trên ngực hoặc cổ áo những người đó đều cài mấy chiếc huy chương giống nhau, nghiên cứu sinh từng đòi nghiên cứ Hans cũng đeo một cái như thế, tức là… Bọn họ đều là người của đế chế Bạch?



“Khiêm Nhân?” Mộc Như Lam lên tiếng, “Anh quen bọn họ à?”



“Không quen. Đi thôi.” Dứt lời Mặc Khiêm Nhân nắm tay Mộc Như Lam rời đi, Ebert đứng làm nền nãy giờ lập tức đuổi theo.



Ở đằng trước, có người ngoái đầu nhìn nhóm Mặc Khiêm Nhân mà hỏi, “Hắn là ai mà vừa nãy dám…” Chỉ riêng khí thế đã không thua kém Boss chút nào, đúng là hiếm có.



Tuyết Khả nghiêm mặt cảnh cáo, “Sau này nếu đang làm nhiệm vụ mà thấy hắn thì né đi càng xa càng tốt. Bình thường thấy hắn cũng đừng tiếp xúc.”



“Hả?” Hắc Báo bấy giờ mới hoàn hồn lại mà quát lên, “Cô nói cái gì vớ vẩn thế Tuyết Khả?!” Hắn ta là ai chứ, sao lại bắt bọn họ phải nhượng bộ hắn ta?



Bạch Hổ đi cạnh vừa vuốt lên cánh tay phải quấn băng vừa nói, “Công tử Mặc gia tại thủ đô Trung Quốc, tham mưu đặc biệt của FBI Mỹ, viện trưởng bệnh viện tâm thân Coen, chuyên gia tâm lý học tội phạm tầm cỡ quốc tế, vô cùng quyền uy. Nghe nói không có vụ án nào là hắn không phá được, chẳng qua là hắn muốn phá hay không. Hắn là Amon Mặc Khiêm Nhân.”



Hắc Báo lấy làm kinh ngạc, “Là cái tên làm Gino không hoàn thành được luận văn tốt nghiệp ấy hả?”


“Không sao, chị chỉ bị bất ngờ thôi.” Tần Lãnh Nguyệt cười gượng phất tay.



“Bị bất ngờ?” Tần Phá Phong lập tức nhìn sang Mộc Như Lam.



“Chị đi bệnh viện khám đi, bác sĩ bảo ba tháng đầu nhất định phải thật cẩn thận.” Tần Xuất Vân cau mày định đỡ Tần Lãnh Nguyệt dậy.



Mộc Như Lam không để tâm đến cái nhìn của Tần Phá Phong mà đi vòng qua bọn họ luôn. Chuyện không liên quan đến cô, đương sự cũng đã nói là cô ta chỉ bị bất ngờ thôi mà.



Nhưng Mộc Như Lam nghĩ vậy không có nghĩa là người khác cũng nghĩ vậy.



“Này, cô không định xin lỗi một tiếng à?” Tần Phá Phong trừng mắt tức giận, dù chưa va đụng nhưng chạy trong sân trường làm kinh động phụ nữ có thai thì cũng phải xin lỗi chứ.



Mộc Như Lam nhìn đồng hồ đeo tay, sắp muộn đến nơi rồi, thế là cô vội vàng chạy nhanh hơn, không thèm nhìn mấy người phía sau lấy một cái. Bớt giỡn đi, việc gì cô phải lãng phí thời gian vì bọn họ cơ chứ?



“…” Tần Phá Phong.



“…” Tần Xuất Vân.



“…” Chẳng theo kịch bản trong tiểu thuyết chút nào hết! Đáng lẽ phải là người này ép người kia xin lỗi, người kia thà chết chứ không chịu khuất phục bla bla… ← Đây là suy nghĩ của Tần Tịch Dương mới chạy tới.



Lúc Mộc Như Lam tới được trường Y thì ở cổng không có ai trông giống một giáo viên hướng dẫn cả. Đồng hồ chỉ rằng cô tới trễ ba mươi giây, chẳng lẽ mới ba mươi giây mà người đó đã đi rồi sao?



Mộc Như Lam gọi lại số vừa nãy, mắt tìm quanh quất, quả nhiên cô nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục trắng ở cách đó không xa vừa đi vừa mở di động, ông ta đọc thông báo trên màn hình, sau đó bấm tắt không chút lưu tình.



Nóng tính thế này, đúng là ông ấy rồi.



Mộc Như Lam bước vội theo.



“Thầy…” Mộc Như Lam chạy tới chỗ người nọ, đối phương thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt rất nghiêm khắc, xem chừng là một người cay nghiệt khó tính. Ông ta liếc Mộc Như Lam một cái, mới đầu hơi ngạc nhiên nhưng sau lại càng tức hơn, đi thẳng luôn không thèm dừng lại.



“Xin hỏi có phải thầy Regu không?” Mộc Như Lam đành vừa đi vừa hỏi.



“Phải thì sao?”



“Em xin lỗi vì đã đến trễ, nhưng chẳng lẽ thầy không định thử năng lực của em mà đi luôn như vậy à?”



Cô không cúi đầu cầu xin cơ hội thứ hai, điều này khiến Regu hơi ngạc nhiên, nhưng đồng thời ông ta cũng thấy được sự tự tin của Mộc Như Lam và còn coi đó là biểu hiện kiêu ngạo. Regu dừng bước, nói với Mộc Như Lam mà mặt lạnh tanh, “Trong y học, kẻ không đúng giờ sẽ không đạt được thành tựu gì cả. Chỉ hai giây trì hoãn cũng đủ để giết chết bệnh nhân, chỉ một giọt dung dịch nhỏ chậm cũng đủ để phá hỏng cả một công trình nghiên cứu! Cho dù trò tài giỏi đến mấy, tôi cũng không nghĩ trò có năng lực để trở thành Ive Sparsona thứ hai! Tôi từ chối làm giáo viên hướng dẫn của trò!”