Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 354 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Editor: MDL



Beta-er: Misery De Luvi



Tần Lãnh Nguyệt vừa xuất viện ra đã phải nhập viện trở lại, lần trước là giả vờ, nhưng lần này là thật.



“Ba tháng đầu thai kỳ cần phải thật cẩn thận, xúc động quá mạnh có thể dẫn đến sảy thai… May mà Tần tiểu thư được đưa tới kịp thời, không thì đã…” Nữ bác sĩ trung niên dặn dò Tần Xuất Vân những vấn đề cần chú ý.



Tần Lãnh Nguyệt nằm trên giường bệnh, thần sắc mệt mỏi.



Tuyết Khả vẫn lạnh nhạt như thường, còn Tần Phá Phong và Tần Tịch Dương thì lo lắng đứng quanh giường bệnh của Tần Lãnh Nguyệt.



“Chị không sao… Các em đừng lo.” Tần Lãnh Nguyệt mỉm cười yếu ớt.



“Chị…” Vẻ mặt Tần Phá Phong phức tạp.



“Chị thực sự không sao, chỉ là chút ngoài ý muốn thôi, có lẽ là do vội xuất viện nên mới thành ra vậy.” Trong lòng Tần Lãnh Nguyệt ê chề, thật không ngờ cô ta lại xỉu ngay giữa đại sảnh, giờ thì ai cũng biết cô ta không chịu nổi việc bị hạ bệ, kẻ ghét cô ta sẽ càng thêm hả hê, mà những người thân thiết cũng sẽ thấy cô ta hẹp hòi. Nhưng thực sự là cô ta không kiềm chế được, hạng nhất bảng xấu tính, cái vị thứ này khiến những hồi ức dơ bẩn tưởng như đã qua nay lũ lượt hiện về, làm cô ta nhất thời tức khí.



“Thế thì mong cô đừng lặp lại sai lầm này thêm một lần nào nữa.” Giọng Tuyết Khả vang lên lạnh lùng, vẫn bộ âu phục cao cấp cùng mái tóc búi gọn gàng, cô ta trông thật kiêu ngạo và cường thế, giọng điệu không chút cảm tình, “Đứa bé đang ở trong bụng cô, nếu cô không tự bảo vệ được thì đến cả Boss cũng hết cách. Vả lại cô nên biết gần đây Boss bận rộn vô cùng, không dư thời gian và sức lực để ý đến cô đâu.”



“Tuyết Khả, cô đừng có quá đáng.” Tần Phá Phong lạnh giọng, tỏ vẻ Tần Lãnh Nguyệt thực sự bị thiệt thòi. Bộ có ai ép Boss làm Tần Lãnh Nguyệt có thai chắc? Tần Lãnh Nguyệt không giống đám phụ nữ đào mỏ kia, chị ấy theo Bạch Mạc Ly mười năm từ những ngày y còn tay trắng, nhiêu đó là đã quá đủ để mọi người bỏ qua chút lỗi lầm này!



“Tôi đang tùy việc mà xét.” Tuyết Khả lạnh nhạt đáp. Không như bọn Tần Phá Phong, cô ta gia nhập Đế chế Bạch khi Bạch Mạc Ly đã thành công được một nửa, chuyện Tần Lãnh Nguyệt có ân tình với Boss, cô ta biết đấy nhưng không quá để tâm. Trong mắt cô ta, Tần Lãnh Nguyệt chẳng qua chỉ là một kẻ nhìn xa trông rộng biết đầu tư mạnh vào “cổ phiếu” tiềm năng mà thôi, tình cảm có khi còn chẳng bằng bọn Hắc Báo Bạch Hổ. 



Về tình mà nói thì Tuyết Khả quả thật hơi cay nghiệt, nhưng cũng chẳng sao, cô ta không quan tâm, trách nhiệm duy nhất của cô ta là toàn tâm toàn ý đứng cạnh Bạch Mạc Ly, thay Bạch Mạc Ly giải quyết mọi chuyện một cách lý trí, thậm chí là vô tình. Tuyết Khả quả thật là kiểu nhân vật phản diện mà ai cũng ghét, nhưng Bạch Mạc Ly chấp nhận tính cách của cô ta, thừa nhận năng lực của cô ta, bằng không cô ta đã chẳng thể gia nhập Đế chế Bạch.



Khi biết Tần Lãnh Nguyệt có thai với Bạch Mạc Ly, điều đầu tiên Tuyết Khả nghĩ chính là mong Tần Lãnh Nguyệt đừng sinh đứa bé này ra. Hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để thái tử hay công chúa của Đế chế Bạch chào đời, trong trận chiến giữa Đế chế Bạch và Giáo hội, Tần Lãnh Nguyệt và đứa bé sẽ chỉ khiến Bạch Mạc Ly bị vướng chân mà thôi. Quan trọng hơn hết là, Bạch Mạc Ly không yêu Tần Lãnh Nguyệt.



“Tùy việc mà xét?” Tần Phá Phong giận điên lên, có lẽ là do đứng ở góc độ khác nhau nên cái nhìn cũng khác: Tần Lãnh Nguyệt lớn hơn bọn hắn ba tuổi, từ khi có thể nhớ, Tần Lãnh Nguyệt đã một tay chăm sóc bọn hắn lớn lên; bất kể thế nào, bọn hắn luôn đứng về phía Tần Lãnh Nguyệt, “Chẳng lẽ chị ấy kiểm soát được chuyện này sao? Đế chế Bạch lớn như vậy mà không bảo vệ nổi một cô gái hả? Tại các người cho Mộc Như Lam điểm…”



“Phá Phong!” Tần Lãnh Nguyệt cau mày ngắt lời hắn, “Mộc tiểu thư được điểm như vậy là hiển nhiên, chị bị thế này không phải tại cô ấy!” Tần Phá Phong nói giúp cho cô ta như thế thì thà đừng nói còn hơn, chỉ tổ khiến cô ta thêm khó chịu.



“Những điều cần nói tôi đều nói cả rồi, Lãnh Nguyệt tiểu thư cũng không còn gì đáng ngại, vậy tôi đi trước đây.”



Tuyết Khả lạnh nhạt gật đầu với Tần Lãnh Nguyệt một cái rồi đi ra ngoài.




Tần Lãnh Nguyệt đứng phắt dậy như bị điện giật, thái độ mỉa mai ngay tức khắc biến mất, “Nói chuyện với em rất vui, chị có việc đi trước đây, tạm biệt.”



Tần Lãnh Nguyệt căng thẳng, hơi không dám tới gần Mặc Khiêm Nhân, cuối cùng vẫn phải cắn răng nén sợ mà đi qua, bởi vì cô ta không muốn mất mặt trước Mộc Như Lam.



Bị ánh mắt sắc lẻm găm thẳng vào người, Tần Lãnh Nguyệt không khỏi thấp thỏm, lo rằng Mặc Khiêm Nhân sẽ bất ngờ làm gì mình. Thế nhưng hắn chỉ đơn giản là nhìn cô ta đi thôi, trước mặt Mộc Như Lam, hắn sẽ làm gì cô ta kia chứ?



“Cô ả tới đây làm gì vậy?” Mặc Khiêm Nhân đóng cửa hỏi.



Mộc Như Lam nghiêng đầu, chốt lại mục đích cuối cùng của Tần Lãnh Nguyệt, “Đại khái là tới làm em khó chịu.”



Tần Lãnh Nguyệt nghe tiếng đóng cửa sau lưng thì mới thở phào nhẹ nhõm. Về thấy Tuyết Khả chờ sẵn trong phòng mình, cô ta không khỏi ngạc nhiên, “Tuyết Khả?”



Tuyết Khả quay qua nhìn Tần Lãnh Nguyệt, “Cô đi đâu thế?” Thực ra không cần hỏi cũng biết, bệnh viện trong trường không giống mấy bệnh viện bên ngoài, bình thường hầu như chẳng có ai nằm, hiện tại ở đây chỉ còn lại Mộc Như Lam và Tần Lãnh Nguyệt, Tần Lãnh Nguyệt hẳn vừa tới chỗ Mộc Như Lam.



“Có chuyện gì à?” Tần Lãnh Nguyệt không đáp mà chỉ hỏi.



Tuyết Khả lạnh nhạt nói, “Đến báo cho cô biết, sáng mai cô sẽ được đưa về tổng bộ, tối nay hãy nghỉ ngơi cho khỏe, Xuất Vân sẽ giúp cô sắp xếp hành lý.” 



Nụ cười của Tần Lãnh Nguyệt đơ lại, “Tôi không muốn về…”



“Boss nói, không phải do cô quyết định.”



Tần Lãnh Nguyệt biến sắc, mắt trừng Tuyết Khả, “Vì sao?”



“Đây là nghĩ cho cô thôi, còn vì sao thì cô tự hiểu, tôi đi trước đây.” Dứt lời quay lưng bỏ đi.



Tần Lãnh Nguyệt cắn môi, “Vậy tại sao không phải là Mộc Như Lam đi?” Tại sao người đi lại là cô ta mà không phải là Mộc Như Lam? Tuy cô ta có chỗ sai, nhưng Mộc Như Lam là người ngoài, bên được thiên vị phải là cô ta mới đúng chứ? Cô ta mang thai con của Bạch Mạc Ly, rồi còn gắn bó với bọn họ bao nhiêu năm nữa, không có công lao cũng có khổ lao!



“Mộc Như Lam là sinh viên Bạch Đế, cô còn muốn cô ta đi đâu?” Tuyết Khả chẳng buồn ngoái đầu, vừa đi vừa nói, “Hơn nữa đừng quên lý do Boss để cô ta đến Bạch Đế. Bớt gây chuyện đi, trực giác phụ nữ có thể rất chuẩn, nhưng đôi khi cũng sẽ khéo quá hóa vụng.”



Nhìn cửa phòng đóng im lìm, Tần Lãnh Nguyệt nhếch môi cười châm chọc, lý do để Mộc Như Lam đến Bạch Đế… Đúng vậy, trước đây là vì muốn giám sát và gây khó dễ cho Mộc Như Lam nên mới để nó đến Bạch Đế, nhưng giờ thì sao? Hạng nhất bảng tổng hợp! Hạng nhất bảng thành tích! Hạng nhất bảng tài sản! Hạng nhất bảng hấp dẫn! Chỉ có bảng xấu tính là không phải hạng nhất! Cô ta có thấy họ làm gì được Mộc Như Lam quái đâu! Trái lại nó còn ngày càng được nước làm tới! Khéo quá hóa vụng? Cô ta còn chưa kịp làm gì thì khéo quá hóa vụng thế nào được?!



Tần Lãnh Nguyệt nghiến răng, đột nhiên thấy bụng đau đau, cô ta vội thở sâu điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh, bình tĩnh, đứa bé mới là quan trọng nhất, trong Đế chế Bạch đã có nhiều người thích cô ta vậy rồi, nếu sinh được con cho Bạch Mạc Ly nữa thì nhất định cô ta sẽ ngồi lên vị trí bà chủ, ngộ nhỡ có làm gì sai mọi người cũng sẽ giúp cô ta! Bình tĩnh, bình tĩnh…