Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 375 :
Ngày đăng: 22:23 27/06/20
Editor: Chan_2711
Ngày hôm sau.
Mộc Như Lam lại nhận được một bưu phẩm.
Bên trong vẫn là một bộ váy lộng lẫy, nữ nhân kia giống như tìm được một con búp bê yêu thích, cho nên không tiếc bỏ ra một số tiền lớn thiết kế những bộ váy xinh đẹp. Đáng tiếc, xưa nay cô chưa bao giờ thích búp bê.
Mấy ngày sau đó, liên tục có bưu phẩm được gửi tới. Bạch Đế cũng phát hiện ra vấn đề, Mộc Như Lam bị Ritana theo dõi.
Thời tiết bên ngoài u ám, mưa như hạt đậu, rơi trên mặt đất.
“Nữ nhân này đúng là phiền phúc, ngoan ngoãn giao” chìa khóa ra đây không phải tốt hơn sao? Cô lại ở chỗ này ngây ngốc đến nghiện sao?” Hắc Báo vừa ăn dâu tây vừa lải nhải nói. Sau đó đi ra đại sảnh với một đĩa dâu tay đã được rửa sạch, “cạch” một tiếng, đặt xuống trước mặt Mộc Như Lam đang xem phim kinh dị.
“Cảm ơn cậu.” Mộc Như Lam ôm lấy đĩa thủy tinh trong suốt đựng dâu tây. Chăm chú nhìn cảnh tượng máu me khủng bố trên TV.
“Này! Tôi nói chuyện với cô đó, cô có nghe không hả?” Hắc Báo ngồi cạnh Mộc Như Lam, vươn tay lấy dâu tây. Hắn ta rất muốn biết vì sao quan hệ của Mộc Như Lam và mình lại tốt như vậy? Thật ra hắn cũng không biết, mấy ngày nay không hiểu tại sao lại thành ra như vậy, hừm, có lẽ nguyên nhân là vì Mãnh Sát.
“Hả?” Mộc Như Lam chăm chú nhìn màn hình TV, không nhúc nhích.
“Đệt! Phim kinh dị này hay vậy sao?”
“Ừ.” Mộc Như Lam vẫn chăm chú nhìn màn hình TV, không hề nhúc nhích.
“...Hừ” Hắn ta không hiểu nổi, nữ nhân giống như thiên sứ này tại sao lại thích xem loại phim như thế này chứ. Vừa đẫm máu vừa khủng bố, ban đêm đi ngủ không gặp ác mộng hoặc là nghi thần nghi quỷ sao?
Tuyết Khả từ trên lầu đi xuống, không biết từ lúc nào đã đến gần Hắc Báo và Mộc Như Lam, nhíu mày nhìn Hắc Báo: “Gino vừa mới xuống phi cơ, cậu đi đón hắn ta đi.”
Bệnh viện tâm thần Coen tựa hồ giống như ngày thường vô cùng yên tĩnh, nhưng thực thế lại không như vậy.
Bên trong phòng làm việc của viện trưởng.
Joey vừa mới rời khỏi phòng làm việc, phía sau Robert lập tức chạy đến trước bàn làm việc lục tung mọi thứ, tìm thứ gì đó. Thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, trán liên tục toát ra nhưng giọt mồ hôi lạnh, tim khẩn trương đập thình thịch. Ở địa bàn của Mặc Khiêm Nhân trộm đồ vật thật sự rất cần can đảm, nhưng vì mật mã ông ta không thể không quan tâm.
Mặc Khiêm Nhân từ trên tầng đi xuống, trên tay cầm một cái búa, hắn vừa tự mình treo ảnh chụp Mộc Như Lam ở trên đầu giường. Vì vậy, tâm trạng có chút vui vẻ, hơi thở lạnh lùng cũng phai nhạt hơn so với ngày thường.
Hắn đi về phòng làm việc của mình, thấy cửa chính đóng lại, bước chân hơi ngừng lại, vươn tay vặn tay nắm cửa, mở ra.
Robert vừa cẩn thận vừa khẩn trương ngồi trên ghế sopha, thấy Mặc Khiêm Nhân đi vào vội vàng đứng lên: “A... Viện trưởng Amon.”
Mặc Khiêm Nhân nhìn trên đầu ông ta liên tục toát ra mồ hôi, còn hai chân không ngừng run rẩy. Đôi mắt lạnh lùng lại sắc ben giống như có thể nhìn thấu tất cả các biểu hiện giả tạo, quét mắt nhìn giấy tờ được để ngăn nắp trên bàn, thản nhiên hỏi: “Phó viện trưởng đâu?”
“Joey... Phó viện trưởng đi nhận điện thoại rồi.”
“Ông không phải muốn gặp Caeser sao? Bây giờ ông có thể xuống dưới rồi.” Mặc Khiêm Nhân nhìn ông ta nói.
Robert giống như nhận được đại xá, lập tức đi ra ngoài.
Mặc Khiêm Nhân nhìn bóng lưng ông ta rời đi, nhìn tài liệu của mình trên mặt bàn, vẻ mặt lạnh lùng như cũ, hắn đưa tay mở một phần văn kiện trong đó, nhìn thấy góc một tờ giấy có nếp gấp. Rõ ràng là không cẩn thận để lại dấu vết, có lẽ biết Mặc Khiêm Nhân yêu cầu cho dù là một tờ giấy cũng phải gọn gàng, sạch sẽ không có nếp gắp. Trừ khi muốn bị vứt đi thì mới làm những điều ngu xuẩn như để lại dấu vết. Cho nên mới vội vàng sắp xếp gọn gàng lại.
Mặc Khiêm Nhân khom lưng xuống, kéo ngăn kéo ra, nhìn thấy giấy tờ bên trong có chút bừa bộn. Trong đó, có một bản ghi chép đáng lẽ phải đặt ở cuối cũng bây giờ lại được đặt ở trên cùng. Nếu là Joey hẳn là biết hắn ghét nhất người khác chạm vào đồ của hắn khi chưa được sự cho phép.
Mặc Khiêm Nhân im lặng vài giấy, hắn khom người lấy giấy tờ trong ngăn kéo sắp xếp lại gọn gàng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lúc này tìm Caeser đã hoàn toàn vô dụng, bọn họ cũng không đặt hy vọng trên người Caeser. Bọn họ không có khả năng đàm phán tiền bạc với Caeser. Càng nói lại nhiều lần càng tốn thời gian, vì vậy Robert mới làm dáng vẻ của kẻ hèn nhát, ông ta ngây người mười phút đã đi ra ngoài...
Càng nhiều thank tốc độ truyện cũng sẽ nhanh~~ vì động lực của tui là mọi người đó ~~~