Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 41 : Chim trĩ không phải phượng hoàng

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Bạch Tố Tình bị Thái Sử Nương Tử nhạo báng thì mới sực nhớ ra mục đích

chính của mình, vội nhìn Âu Khải Thần một cái cuối rồi chạy ra ngoài

theo Chu Nhã Nhã.



Chu Nhã Nhã tản bộ dọc con đường nhỏ trải đầy đá cuội, trong đầu tràn

ngập hình ảnh Mộc Như Sâm ân cần với Mộc Như Lam. Mặc dù Mộc Như Lâm

luôn cố tình hướng sự chú ý của Mộc Như Sâm về phía cô ta nhưng cậu vẫn

không buồn liếc mắt. Khuôn mặt lãnh diễm của Chu Nhã Nhã ngày càng lạnh

lùng.



Cô ta biết, lời tỏ tình của Mộc Như Sâm đơn giản chỉ là trò đùa cợt!



Tiếng bước chân khẽ khàng đột nhiên vang lên từ phía sau. Phiền chán

xoay người lại, Chu Nhã Nhã không mấy bất ngờ khi bắt gặp bản mặt Bạch

Tố Tình, “Cô đi theo tôi làm gì?”



Dường như đứa con gái này vẫn luôn tìm cách tiếp cận cô ta, ý gì đây?

Thấy người sang nên bắt quàng làm họ? Nghĩ vậy, vẻ mặt của Chu Nhã Nhã

càng lúc càng khó coi, ngoại trừ việc mất khả năng thao túng người khác, Chu Nhã Nhã ghét nhất là những kẻ có âm mưu trục lợi từ gia thế của cô

ta.



Bạch Tố Tình vờ không thấy biểu hiện chán ghét rõ mồn một đó, chỉ mỉm

cười nhỏ nhẹ nói, “Mình muốn làm bạn với cậu,” Lần trước chưa nói được

bao nhiêu thì Chu Nhã Nhã đã bỏ đi, cũng tại Bạch Tố Tình chưa thăm dò

kỹ lưỡng tính tình cô ta. Tất nhiên là bây giờ Bạch Tố Tình phải ra sức

cố gắng bù lại, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.



“Làm bạn với tôi?” Khóe môi Chu Nhã Nhã vẽ nên một nụ cười lạnh băng đầy khinh bỉ, ánh mắt chậm rãi quét từ trên xuống dưới thân hình Bạch Tố

Tình, “Cô là cái thá gì mà đòi làm bạn với tôi? Ha… cô tưởng rằng ở

trong nhà Mộc học tỷ thì cô sẽ thật sự trở thành người Mộc gia, còn Mộc

học tỷ sẽ thật sự trở thành chị gái của cô sao? Tự tát mình mấy cái cho

tỉnh cái đầu mê muội của cô đi, chim trĩ mà cứ nghĩ mình là phượng

hoàng. Hừ.”


tận chân trời? Tựa như hình bóng Mộc Như Lam lúc này chỉ là ảo ảnh hư

vô, còn Mộc Như Lam thực sự chỉ thuộc về thiên đường – nơi mà một kẻ

phàm trần như Âu Khải Thần không thể nào đặt chân đến.



Hắn đứng sững lại, còn Mộc Như Lam thì vẫn tiến về trước, giữa hai người bắt đầu xuất hiện khoảng cách. Mái tóc đen của Mộc Như Lam lay động

trong nắng, mềm mại xinh đẹp tựa thác nước. Âu Khải Thần mê man nhìn

theo, trong lòng không kìm nổi sự lo lắng.



Mộc Như Lam dừng bước, “Anh làm sao vậy?”



Âu Khải Thần lắc lắc đầu bảo không sao rồi nhanh chân đuổi kịp Mộc Như

Lam. Hắn gượng gạo đưa tay lau mồ hôi trên trán, chợt phát hiện cả bàn

tay mình cũng đã ướt đẫm.



Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu. Cô mở

ba lô lấy ra một món quà bọc giấy hoa văn xanh, “Tặng anh.”



Âu Khải Thần có chút thụ sủng nhược kinh, “Tặng anh?”



“Thứ năm tuần sau là sinh nhật anh phải không? Hôm ấy em bận việc không

đến dự tiệc được, sợ quên nên tặng trước cho anh,” Mộc Như Lam áy náy

nói, thứ năm tuần sau là khi kỳ trung khảo vừa kết thúc, quả thật công

việc tổng kết và sắp xếp sẽ chiếm hết thời gian của cô, nhưng vẫn còn

một lý do khác quan trọng hơn… Ha ha… Tất nhiên là vì cô muốn trò chơi

tăng thêm phần thú vị rồi.



Mộc Như Lam nhớ rõ ngày sinh nhật hắn.



Tin vui bất ngờ này ngay lập tức chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của Âu Khải

Thần, làm cho hắn kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng. Nhìn cô càng lúc càng rời xa, trái tim hắn kích động đập loạn xạ như muốn nhảy ra khỏi

lồng ngực. Tầm mắt Âu Khải Thần nhòe dần, hắn có cảm giác rằng đây hẳn

là một giấc mơ, một giấc mơ đẹp đến không thực…