Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 54 :
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Màn đêm buông xuống, vài đám mây hờ hững che lấp đi ánh trăng mông lung, khiến bầu trời càng thêm ảm đạm mờ mịt.
Công tác đúc xi măng tại khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa vẫn tiếp tục tiến hành, tiếng máy móc hoạt động rầm rầm khiến người nghe cực kì khó chịu. Mấy ngày qua Kim gia gặp phải chuyện không may, bọn họ phải đợi đến khi trời tối mới có thể bắt đầu làm việc, bởi vì người khởi công dự án này chính là Kim gia.
Áp lực từ dư luận xã hội khiến chính phủ bắt buộc phải tiến hành điều tra Kim gia, những dự án xây dựng như thế này cũng bị đình chỉ tạm thời, nào ngờ Kim Bác Hùng lại to gan đến mức muốn công nhân phải lén lút làm việc vào ban đêm. Nơi này cách nội thành khá xa nên rất khó bị phát hiện, hơn nữa các hộ gia đình ở đây đều là người quen của Kim gia, Kim Bác Hùng đương nhiên có cách bịt miệng bọn họ.
Hiện tại là thời điểm các công nhân nghỉ tay ăn tối, chiếc xe có nhiệm vụ đổ xi măng vào tường cũng dừng động tác, người lái vươn tay tắt đèn rồi nhảy xuống, hòa vào nhóm người đang chuẩn bị đi dùng bữa.
Khu đất chỉ còn lại những khối bê tông cốt thép trơ trọi, bóng đèn vàng nhè nhẹ lắc lư trong bóng đêm dày đặc, vài con muỗi bị thứ ánh sáng yếu ớt ấy thu hút, lượn lờ quanh quẩn không rời.
Giữa không gian tĩnh lặng như tờ, đột nhiên vang lên một chuỗi âm thanh lạch cạch lạch cạch.
Không biết đã qua bao lâu, một bóng người dần dần xuất hiện...
Mộc Như Lam vừa đẩy xe vừa nhìn chiếc di động trong tay, nụ cười trên môi nhòa vào đêm đen. Bàn tay đẩy xe được bọc bằng một chiếc găng cao su, trên xe là một chiếc túi nhựa to bản màu đen đã bị bịt kín. Cô đẩy xe đến trước chiếc xe đúc xi măng, nhìn những dàn khung thép đang chờ được xi măng lấp đầy, khóe miệng chợt kéo ra nụ cười âm trầm.
Cô cẩn thận tháo nút thắt chiếc túi đen, làm lộ ra thi thể một con rối trắng bền bệt, vẻ mặt nó hoảng sợ mà cứng đờ, hốc mắt rỗng không chỉ còn lại hai mảng đen sâu hoắm, trên da thịt nhợt nhạt quấn chặt từng vòng tơ xanh.
Mộc Như Lam giật một sợi tơ, cánh tay con rối liền nâng lên, dưới ánh đèn vàng mờ mịt, những đốt ngón tay phản chiếu vài tia sáng lạnh, nhìn kỹ hơn sẽ thấy một cây đinh bạc rất dài dùng để cố định và thả lỏng các đốt tay con rối, khiến cho nó có thể chuyển động hệt như một con rối dây bình thường.
"Ở chung lâu như vậy mà đột nhiên phải vứt mi đi, quả thật có chút luyến tiếc," Mộc Như Lam mỉm cười nói, bàn tay đã được đeo găng cao su dịu dàng cầm lấy những đốt tay trắng bệch và lạnh băng của con rối.
Khuôn mặt con rối vặn vẹo khiếp đảm, nó há to miệng tựa như muốn hét lên, có một con muỗi bay qua, chợt lao luôn vào cái hố đen ngòm ấy.
"Ha ha..." Mộc Như Lam cười khẽ, cô túm lấy hai tay con rối rồi lôi vào bên trong khung thép, vui vẻ dựng thẳng nó lên, sau đó từ từ vặn tay chân nó thành một tư thế quái dị đáng kinh hãi. Trong màn đêm u ám, nếu không nhìn kỹ thì sẽ chẳng ai phát hiện ra, trong khung thép này ấy vậy mà lại chứa một thi thể con rối cao bằng người thật.
Mộc Như Lam hài lòng gật đầu, bốn phía quạnh quẽ, chỉ có từng đợt gió lạnh quất vào người, lá cây bị thổi xào xạc, bóng đèn trên đầu nhè nhẹ lắc lư.
Trong hoàn cảnh ấy, Mộc Như Lam lặng lẽ ngắm nhìn con rối mà cô đã tỉ mỉ chế tác đồng thời cũng là con rối bị phá hỏng bởi chính bàn tay cô, nụ cười ôn nhu động lòng người nở rộ trên môi, "Cưng à, mi không có mắt nhưng vẫn còn lỗ tai, vào nhà mới, cẩn thận dỏng hai tai lên, nếu nghe được tiếng của kẻ đã gián tiếp hại mi ra nông nỗi này thì nhớ phải trừng phạt cho thật thích đáng nha, ha ha... Nói đến đây, rời khỏi ta mi có thấy luyến tiếc không? Chà... sao trông mi vui vẻ vậy? Thật hư quá, rõ ràng ta là người đã cho bọn mi thanh xuân vĩnh cữu mà..."
Sau khi nhặt chiếc túi nhựa trên đất lên, Mộc Như Lam vừa ngâm nga câu hát vừa chậm rãi đẩy xe rời đi, bỏ lại phía sau một con rối vặn vẹo trong khung thép với gương mặt hoảng sợ cùng cái miệng há to như muốn thét lên gì đó...
Khi các công nhân trở về thì đã là một giờ sau, người cầm lái nhảy vội lên xe, ông ta chẳng buồn liếc qua khung thép lấy một giây, cứ thế mà ùng ục đổ xi măng vào...
...
Đêm loạn tình mê tại quán bar.
Xe thể thao màu đỏ lao vụt đi trên đường cái.
Lúc suýt chút nữa tông phải người, An Hữu Minh sợ tới mức tim thoáng ngừng đập, chiếc xe mới mua này vẫn chưa được trang bị tốt, hắn nhận được điện thoại Mộc Như Lâm thì vội vàng lái đi ngay, lái đến chỗ đèn xanh đèn đỏ mới sực nhớ ra trên xe chưa được lắp hệ thống phanh!
Cũng may là nhìn qua kính chiếu hậu không thấy có ai bị tông chết, bằng không hắn cũng không biết phải giải quyết thế nào.
Nếu chưa đến mức tông chết người thì đợi sau khi đón An Tả Tả ngốc nghếch kia về nhà ổn thỏa, hắn sẽ đến làm việc với cảnh sát rồi bồi thường một chút tiền thuốc men, dù sao em gái ruột thịt vẫn quan trọng hơn một kẻ xa lạ.
Lúc An Hữu Minh đuổi tới quán bar, đám người Mộc Như Sâm đã đứng ra che chắn cho Chu Nhã Nhã và An Tả Tả, chặn trước mặt bọn họ là một toán đàn ông trưởng thành, rõ ràng là không cho phép họ rời khỏi quán bar này.
An Hữu Minh thấy khóe mắt đỏ hồng và áo quần xốc xếch của An Tả Tả thì nhất thời giận tím mặt, hắn vừa thét lớn vừa hùng hổ đẩy những người cản đường sang một bên, "Mẹ kiếp! Tên khốn nào dám đụng vào em gái tao?!"
"Tiểu tử cậu mẹ nó đến trễ nhất!" Lưu Khải – một thành viên trong đám anh em của Mộc Như Sâm lên tiếng, hắn ngạo nghễ giương cằm, ngón tay chỉ vào toán đàn ông đối diện, "Bọn rác rưởi này, hôm nay mà không cho bọn chúng biết tay này tụi này tình nguyện đi liếm tiểu đệ đệ của chúng."
"Ha..." An Hữu Minh khinh thường cười nhạo, khớp xương tay bóp ra vài tiếng răng rắc, hắn nhếch môi cười hung ác, sau đó đột nhiên thu liễm, dẫn đầu cả bọn xông lên, "Tao đạp nát cúc hoa bọn mày!"
Tầng một quán bar nhất thời rơi vào cảnh hỗn loạn, từng đợt âm thanh đổ vỡ không ngừng vang lên loảng xoảng.
"Thật sự không giúp sao?" Trên tầng hai, Lễ Thân khom lưng tựa vào lan can để quan sát cảnh tượng phía dưới, miệng vẫn đang ngậm một que kẹo, hắn quay đầu cười tủm tỉm với Đoạn Nghiêu.
Đoạn Nghiêu lười biếng ngồi trên chiếc ghế gần cửa ra vào, đôi mắt mị hoặc khẽ nhìn về phía Lê Mặc đang chơi bài bên cạnh Thái Sử Nương Tử, "Mặc, chụp lại vài tấm ảnh, nhớ rõ chụp đẹp một chút, rõ ràng một chút, hung ác một chút."
Trung khuyển Lê Mặc lập tức đứng dậy rút điện thoại ra, hướng máy ảnh về phía đám người đang quần ẩu bên dưới mà chụp liên tiếp.
Lễ Thân thắc mắc, "Chụp cái này làm gì?"
Đoạn Nghiêu nở một nụ cười quỷ dị, "Làm kỷ niệm."
Lưu Bùi Dương đảo mắt, mỗi lần Đoạn Nghiêu lộ ra vẻ mặt này là đều có kẻ gặp chuyện không hay ho. Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ không quan tâm mấy, hắn thò tay lấy từ trong túi ra một chiếc gương nhỏ, tỉ mỉ sửa sang lại dung nhan của mình, đem đám tóc mái chỉnh lại cho thật xinh thật đẹp.
"Lão đại, cậu thật ngoan độc," Thái Sử Nương Tử bật ngón tay cái, Đoạn Nghiêu xem ra cũng không vì phía dưới có hai đứa em của Mộc Như Lam mà thủ hạ lưu tình đâu, may thay bọn họ cùng phe với Đoạn Nghiêu, bằng không thì đã bị hắn tính kế từ lúc nào không biết.
Đoạn Nghiêu im lặng không đáp, hắn gác chân lên bàn, đôi mắt lười biếng hơi híp lại, khuôn mặt tuấn tú thoạt nhìn cực kì vô hại, thế nhưng ít ai hiểu được, hoa càng đẹp thì càng độc.
Mộc Như Lam chỉ nghĩ mình đã cứu một tên ngốc quật cường đến đần độn, cô tuyệt nhiên không hề biết rằng, tên ngốc này thực ra là một đại ma vương đang trưởng thành, răng nanh của hắn vì cô mà ngày càng sắc nhọn, đôi cánh của hắn vì cô mà dần dần vững chãi.