Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 56 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Đám người Mộc Như Sâm vừa mới đánh đối phương đến hoa rơi nước chảy, còn chưa tới kịp diễu võ dương oai thì Mộc Như Sâm đã nhận được điện thoại từ gia đình gọi tới.



"Chết đi đồ rác rưởi!" Mộc Như Sâm giơ chân đá văng tên đàn ông đang nằm trước mặt, cậu vừa tiếp điện thoại vừa nhìn đám người đang ngã sóng soài ở đại sảnh, trong mắt mang theo vài phần cuồng ngạo, bồng bột của tuổi trẻ.



"A lô?" Mộc Như Sâm lên tiếng, giọng của Chu Phúc từ trong điện thoại truyền đến, khuôn mặt đang tươi cười đắc ý bỗng chốc trở nên tái nhợt, âm thanh chợt cao lên mấy phần, “Cái gì?! Chị bị xe tông?! Ở đâu? Bệnh viện trung ương!”



Mộc Như Sâm cúp điện thoại rồi lao nhanh ra khỏi quán bar, sắc mặt Mộc Như Lâm cũng dần trở nên khó coi, cậu lập tức đuổi theo anh trai.



Những người khác trợn mắt nhìn nhau, bọn họ không nghe nhầm chứ? Mộc... Mộc Như Lam bị xe tông?!



Trái tim An Hữu Minh đập mạnh, chẳng hiểu sao có dự cảm xấu…



Chu Nhã Nhã ngủ mê mệt trên người An Tả Tả, tuyệt nhiên không biết gì về những chuyện đang xảy ra.



"Nghiêu... Hả?" Sắc mặt Lễ Thân khẽ biến, hắn đột nhiên quay đầu thì lại phát hiện phía sau không có lấy một bóng người, ghế dựa của Đoạn Nghiêu trống trơn, bộ bài của Thái Sử Nương Tử vung vãi trên sàn, chiếc gương của Lưu Bùi Dương rơi xuống đất, ngay cả Lê Mặc cũng không thấy đâu.



Lễ Thân đứng tại chỗ nháy mắt mấy cái, giây tiếp theo liền mất hứng, "Khỉ thật! Không phải chứ! Động tác nhanh như vậy, bạn bè chơi thế à?! Dám bỏ mình lại đây!"



Tối nay thật là một đêm không yên bình, Mộc Như Lam nằm trong phòng bệnh, người đến thăm cũng không ít, đầu tiên là hai em trai sinh đôi, tiếp đến là nhóm năm người Đoạn Nghiêu, cuối cùng là Lục Tử Mạnh cùng tầng và Lam Nhất Dương phòng kế bên.



"Mẹ nó! Cả đêm ầm ỹ chưa đủ hả?!" Trong phòng bệnh đối diện truyền ra một tiếng hô thô bạo của đàn ông.



Động tác cắn táo của Lam Nhất Dương thoáng dừng lại, hắn hừ lạnh một tiếng rồi khinh thường nói, "Cái thằng kia phỏng chừng không phải là kẻ tâm thần thì cũng là tên biến thái."



"Tại sao?" Mộc Như Lam đưa mắt nhìn ra cửa, tay tiếp tục gọt vỏ táo.



"Tên này mỗi ngày..." Nghĩ tới cái gì, âm thanh Lam Nhất Dương bỗng dừng lại, hai tai liền xuất hiện màu hồng khả nghi, "Dù sao chính là... chính là..."



Việc này bảo Lam Nhất Dương mở miệng thế nào đây? Chẳng lẽ bắt hắn nói cho Mộc Như Lam biết rằng cái tên Kim Bưu Hổ kia mỗi ngày đều gọi gái tới, mỗi ngày đều nằm trên giường để nữ nhân tự mình ngồi xuống hầu hạ hắn! Con mẹ nó, Lam Nhất Dương hắn sống đến chừng này tuổi cũng chưa từng thấy qua tên nam nhân nào tinh khí dồi dào như vậy, gãy một tay một chân mà cũng không chịu để tiểu huynh đệ nhà mình tĩnh dưỡng cho tốt. Nếu không phải lúc tản bộ vô tình đi ngang qua phòng của Kim Bưu Hổ mà nghe thấy hắn dụ dỗ cưỡng bức một y tá thì chắc Lam Nhất Dương cũng không biết được chuyện này.



Mộc Như Lam nhìn khuôn mặt hắn đỏ bừng bừng, cuối cùng cô bật cười thành tiếng rồi cho qua.



Đợi đến khi y tá thúc giục, Lam Nhất Dương mới chịu chống gậy trở về phòng. Mộc Như Lam ngồi trên giường mỉm cười nhìn cánh cửa đang dần khép lại, ngoài phòng bóng đêm dày đặc, làn gió lạnh khẽ lay động mái tóc đen mềm mại, che đi đôi mắt đen láy như ngọc lưu ly của cô gái trong phòng, cũng che đi một cái nhìn thâm trầm quỷ dị ...



...



Hôm sau, mây đen phủ khắp bốn phía, bầu trời xám xịt không có lấy một tia nắng, tựa hồ sẽ đổ mưa bất cứ lúc nào.



Ngay sáng sớm, tin tức Mộc Như Lam xin phép nghỉ học vì xe tông đã được truyền đi rộng rãi trên diễn đàn học viện Lưu Tư Lan, kèm theo đó là hình ảnh một màn cứu người kinh tâm động phách, vì thế chỉ cần liếc mắt sơ qua bài viết là đã có thể thấy được một lượng lớn người truy cập và bình luận.



Chú chim nhỏ của trâu bò lớp C: Nữ thần ơi là nữ thần! Đau lòng quá! Hào quang của Nữ thần chiếu khắp muôn nơi, tôi không cầm lòng được nữa, đề nghị tập thể tổ chức đi thăm Nữ thần!



Ngốc tử nặc mùi hoa cúc lớp XG: +1 like!



Ngốc tử dưa chuột chảy nước lớp XG: +1111111 like!



Mèo tắm nắng lớp A: Hội trưởng đại nhân thật tốt bụng *khóc* cầu cưới gả! Làm con dâu tôi đi hội trưởng đại nhân!



Bánh bao với dưa muối lớp A: Lấy tôi này! Lấy tôi này! Lấy tôi này! Lấy tôi này!



Xinh đẹp cả kiếp lớp F: Tôi tìm ra tên chết tiệt dám tông hội trưởng rồi, là học sinh của học viện Tử Viên – An Hữu Minh!



Tài khoản Xinh đẹp cả kiếp vừa mới bình luận một câu, thành viên trên diễn đàn lập tức bùng nổ!



Ngốc tử dưa chuột chảy nước lớp XG: Á à, thì ra là học sinh của học viện Tử Viên! Cầu Mãn Thanh thập đại khổ hình* cho hắn!


“Xem ra tâm tình cô đang rất tốt.” Hôm qua vừa bị thương mà sáng hôm sau đã có thể chống nạng ra ngoài tản bộ, cô gái kỳ quái như vậy, Mặc Khiêm Nhân quả thật mới thấy lần đầu, mà không, nói đúng hơn là, đã thấy nhưng không thể trách.



“Tâm tình tôi luôn luôn tốt.” Mộc Như Lam ngồi xuống một băng ghế gỗ rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Mặc Khiêm Nhân tới đây ngồi.



Mặc Khiêm Nhân nhìn một loạt động tác của Mộc Như Lam, không khỏi mâu quang vi thiểm, cô xem hắn như một người rất thân thuộc?



Mặc Khiêm Nhân đi qua, thấy mảnh lá rụng trên mặt ghế, hắn liền cau mày.



“Ngồi đi.” Mộc Như Lam lại vỗ vỗ.



Mặc Khiêm Nhân miễn cưỡng ngồi xuống, thời điểm chạm mông lên mặt ghế, hắn thầm nghĩ về nhà phải giặt đi giặt lại cái quần này cho thật kỹ, ghế dựa trong bệnh viện lúc nào cũng đầy vi khuẩn .



“Làm gì?”



“Xem mặt trời mọc.”



“Xem mặt trời mọc ở đây?” Mặc Khiêm Nhân quay sang nhìn Mộc Như Lam.



“Tôi vừa mới tìm hiểu qua, ở đây quả thật có thể xem mặt trời mọc.” Sắc mặt của Mộc Như Lam vẫn bình tĩnh như không, cô tựa lưng vào ghế dựa rồi vắt cẳng chân bó bột lên trên đầu gối, tuy động tác này vốn có điểm bất nhã nhưng đặt trên người cô thì lại rất phù hợp, nhất cử nhất động đều mang lại một cảm giác an nhàn tự tại.



Mặc Khiêm Nhân bị động tác bất ngờ của cô làm cho ngẩn người, sau đó lại thấy Mộc Như Lam kề sát vào, thoải mái đặt cánh tay phải không bị thương lên lưng ghế, cả người thả lỏng thư giãn. Tay của Mộc Như Lam để như vậy, nhìn từ trước chẳng khác nào cô đang ôm Mặc Khiêm Nhân.



Lục mụ mụ sáng sớm đến đây đưa thức ăn cho con trai bảo bối, bà xuống xe ngay sau Mặc Khiêm Nhân, vừa vào bệnh viện thì đã thấy hắn đi theo Mộc Như Lam đến vườn hoa phía sau, nhất thời cầm lồng canh hưng phấn bám theo, bà không nghe được hai người nói chuyện gì, chỉ có thể quan sát động tác, vì thế trong đầu bà hiện ra kịch bản như sau——



Mặc Khiêm Nhân ngây ngốc đi theo Mộc Như Lam, trong mắt tràn đầy khao khát, Mộc Như Lam rốt cục cũng phát hiện Mặc Khiêm Nhân, nữ vương dịu dàng ngồi lên ghế, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Còn không lại đây?”



Mặc Khiêm Nhân trung khuyển vì không bảo vệ tốt Mộc Như Lam nữ vương bệ hạ nên nhăn nhó đứng bất động, nữ vương bệ hạ bắt đầu mất kiên nhẫn, “Còn không lại đây? Muốn liếm chân sao?”



Lúc này trung khuyển tiên sinh mới ngoan ngoãn đi tới, ngượng ngùng ngồi thẳng lưng bên cạnh nữ vương bệ hạ, nữ vương bệ hạ thấy trung khuyển vâng lời thì liền vắt chân lên, duỗi tay ra, đem người ôm vào trong ngực, vuốt lông, “Ngoan.”



Phụt…



Lục mụ mụ hưng phấn muốn phun máu, vội vàng cầm di động tách tách chụp lại vài tấm rồi lập tức gửi ảnh đi, một phút sau, Mặc mụ mụ ở thủ đô điện thoại hét tới, “Mau đưa điện thoại cho con dâu tôi!”



Mặc mụ mụ cực kì phấn khích, nhìn xem, nhìn xem người mà con bà coi trọng là ai, bà chỉ biết không có người thường nào hold nổi thằng con gia hỏa của bà, tuy rằng không ngờ con mình lại biến thành trung khuyển này nọ, nhưng trung khuyển thì cứ trung khuyển đi, nàng dâu này quá hoàn hảo! Đây chính là người mà đám lão thái thái trong đại viện luôn miệng bàn tán, nghe nói tối hôm qua còn can đảm xả thân cứu một đứa nhỏ!



Lục mụ mụ vội vàng che điện thoại, sợ bị tên tặc tinh Mặc Khiêm Nhân kia nghe được, bà lén lút núp ra sau tường, nhỏ giọng thì thầm, “Bà muốn dọa con dâu chạy mất à!”



“Sao lại dọa chạy, con dâu dù xấu cũng phải ra mắt bố mẹ chồng, huống chi tôi lại rất thích đứa con dâu này, nhanh nhanh bảo Khiêm Nhân bắt con bé lại, đem gạo nấu thành cơm thì càng tốt, tôi thích nhất là chuyện đó ha ha…”



“Tôi cũng thích a ha ha…” Lục mụ mụ che miệng cười bỉ ổi, sau đó mới tiếp tục nói, “Bà cũng biết tính tình Khiêm Nhân mà, hai đứa nhỏ đang ngọt ngào tình tứ, bà đột nhiên chen vào thì chẳng phải là quấy rối tụi nó sao? Muốn dọa sợ con gái nhà người ta à!”



“Vậy… vậy bà xem phải làm sao bây giờ? Lam Lam ưu tú như thế, nhất định bên cạnh con bé có không ít sài lang hổ báo, Mặc Khiêm Nhân đồ đầu gỗ thì làm sao đấu lại người ta…”



“Phi, con bà đức hạnh thế nào mà bà còn không biết hả, đấu không lại cái gì, tôi sợ nó còn dùng dao giải phẫu đem con dâu ra mổ xẻ ấy chứ.”



“Ha ha ha ha… Đó là thằng nhỏ kế thừa từ tôi ha ha… Mà này, con dâu tôi bị gãy xương, bà nhớ hầm canh bồi bổ nó một chút, vả lại con bé nhìn gầy quá, giúp tôi dưỡng béo lên, sau này sinh con dễ dàng hơn. Ngày mai tôi sẽ sai người đưa tụi nhỏ một hộp Durex, tuy tôi rất muốn bồng cháu nhưng tầm tuổi này không thích hợp để sinh con, cứ chờ nó trưởng thành rồi nói tiếp, sau đó a, tôi sợ Khiêm Nhân quá lạnh nhạt thì khi lên giường sẽ làm con dâu không hưng phấn, vì vậy phải đưa thêm mấy tập phim AV với vài cuốn tạp chí người lớn mới được…” (MDL: ối giời ơi =)))



Chuyện chưa đâu vào đâu mà hai mẹ nói như thể ván đã đóng thuyền, núp ở góc tường xì xà xì xầm một trận, càng nói càng đáng khinh, càng nói càng không có giới hạn.



Lục Tử Mạnh ở trên lầu bụng kêu ọt ọt, tự hỏi tại sao Lục mụ mụ vẫn chưa đem đồ ăn tới, hắn đói muốn chết rồi…