Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Chương 58 :
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Hắn vừa hét xong, bóng hình phụ nữ kia bỗng nhiên tiêu thất, chỉ để lại một bức màn trắng tinh. Kim Bưu Hổ hung hăng dụi mắt mấy cái, cứ tưởng mình trông gà hóa cuốc, nào ngờ hắn còn chưa kịp thở phào thì đã thấy bóng đen ấy tái xuất hiện trên rèm cửa sổ. Kim Bưu Hổ vừa khiếp đảm hét to vừa điên cuồng đập chuông, “Có ai không! Có ai không! Mau đến đây!”
Kim Bưu Hổ nhìn bóng dáng trên rèm cửa, trái tim sợ hãi nhảy loạn xạ, chiếc máy tính rơi trên đất còn phát ra một chùm giọng nữ quyến rũ, “Đến a, đến a, đến a...”
Trước đây hắn luôn bị âm thanh này khơi dậy thú tính, thế nhưng bây giờ nó lại chẳng khác gì tiếng rít câu hồn của nữ quỷ. Toàn thân Kim Bưu Hổ cứng đờ, hắn từng hại chết không ít người, trong đó đa số là phụ nữ, có tật thì luôn giật mình, hắn làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như vậy, đương nhiên trong lòng cũng sẽ tồn tại nỗi sợ bị quỷ báo thù.
Cái bóng kia bắt đầu động đậy, một cánh tay nâng lên, từ từ hướng về phía Kim Bưu Hổ, hắn liền kinh hãi trốn dưới gầm giường, cái chân bó bột bị đập mạnh xuống đất, thế nhưng nỗi sợ đã lấn át hết tất thảy đau đớn, hắn hoàn toàn không để tâm đến cái chân đau mà chỉ một mực muốn chống nạng lao ra khỏi căn phòng quái quỷ này…
“Có ai không! Mau đến đây!”
“Rầm!” Cửa phòng đột ngột bị phá mở, Kim Bưu Hổ khoa trương thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ tay vào rèm cửa, miệng rống to, “Có quỷ!”
Những người vừa vào nghe thế thì lập tức nhìn về phía cửa sổ, kết quả chỉ thấy một tấm rèm trắng đang nhè nhẹ lay động trong gió. Nam bác sĩ mạnh dạn đi tới vén rèm lên, bên ngoài cửa sổ trống không, hoàn toàn dđlq.đ chẳng có gì cả, ông ta đóng cửa lại rồi nghiêm túc nhìn Kim Bưu Hổ, “Kim tiên sinh, tôi nhớ là tôi đã cảnh báo anh nhiều lần rồi, ở bệnh viện thì nên nghỉ ngơi cho tốt, ‘miệt mài quá độ’ sẽ khiến tinh thần anh trở nên không tỉnh táo.”
Hàm ý là Kim Bưu Hổ miệt mài quá độ dẫn đến sinh ra ảo giác.
Nói gì thì nói, Kim Bưu Hổ là đàn ông, làm nhiều điều ác như vậy, nếu trên đời thật sự tồn tại ma quỷ thì chúng đã sớm lấy mạng hắn rồi, làm gì có chuyện chờ đến tận bây giờ? dđlq.đ Kim Bưu Hổ nhớ kỹ lại, đúng là mấy hôm nay hắn chỉ toàn nghĩ đến chuyện đó, hơn nữa đồng phục y tá quá mức mê hoặc, quả thật hắn có hơi bạo hỏa.
Chiếc máy tính bên kia vẫn đang phát ra âm thanh dụ dỗ đầy quyến rũ, Kim Bưu Hổ khó chịu đá nó một cái, thế nhưng nó vốn là hàng cao cấp, một cú đá đơn giản thì chẳng đủ để gây ảnh hưởng gì. Thấy bác sĩ nhìn mình chằm chằm, Kim Bưu Hổ càng khó chịu hơn, hắn đóng máy tính lại rồi quát, “Cút xéo!”
Bác sĩ lắc đầu, sau đó cùng các y tá rời khỏi phòng.
Ở bên ngoài, mây mù bất thình lình bị gió cuốn đi, ánh trăng tiếp tục soi lên tấm rèm cửa, một cái bóng đen lại lặng lẽ xuất hiện…
...
Mộc Như Lam rủ Bạch Tố Tình cùng cô xem phim, đây là bộ phim kinh dị thuộc thể loại siêu nhiên mới được ra mắt, độ kinh dị đạt đến năm sao, người xem phải cân nhắc kỹ, ở rạp chiếu đã có không ít người ngất xỉu vì yếu bóng víu.
Đèn phòng khách đã được tắt, Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương bận tham gia tiệc rượu, hai anh em Mộc Như Sâm thì gần đây đều về nhà trễ, nguyên nhân là vì chuyện của An Hữu Minh. dđlq.đ Tuy bọn họ ganh đua từ nhỏ đến lớn nhưng vẫn có một phần tình nghĩa, hiện nay An Hữu Minh và An Tả Tả đột nhiên bốc hơi khỏi thành phố K, đám anh em thân thiết đương nhiên không thể ngồi yên.
Vì vậy, trong nhà chỉ còn Mộc Như Lam và Bạch Tố Tình, Chu Phúc và nhóm người hầu đều đã trở về khu nhà ngoài biệt thự.
Nhạc phim kinh dị luôn luôn đem lại cảm giác rung rợn, sắc mặt Bạch Tố Tình trắng bệch, hai tay ôm chặt lấy chiếc gối, mặc dù cô ta không muốn xem chung với Mộc Như Lam nhưng vẫn phải bấm bụng ngồi xuống, ai bảo cô ta cứ thích làm một đóa sen trắng lương thiện không nỡ từ chối mọi người cơ chứ?
Mộc Như Lam ngồi bên cạnh, cẳng chân bó bột gác lên bàn, cô tựa người vào lưng ghế mềm, trong tay cầm một bịch khoai tây chiên, dđlq.đ gần đó còn có một ly nước ép cà chua đỏ rực, đôi mắt cô dán chặt vào khung cảnh kinh dị trên màn hình ti vi 42 inch, dáng vẻ cực kỳ thích thú.
Tựa hồ như bị cảnh trong phim dọa sợ, Bạch Tố Tình kinh hách hét một tiếng rồi lập tức vùi mặt vào gối, lúc này Mộc Như Lam mới quay sang nhìn Bạch Tố Tình, thấy cô ta trắng bệch cả mặt thì bật cười, “Đều là dàn dựng thôi, có gì đâu mà sợ.”
Ai chẳng biết là dàn dựng, nhưng một khi đã xem thì đều bị mấy hình ảnh khủng khiếp kia bám trong đầu, lúc tắm rửa luôn sợ trong gương xuất hiện mặt ma, lúc đi toilet luôn sợ dưới bồn vươn lên tay quỷ, tóm lại chính là bị ám ảnh!
“Thật… thật khủng bố…” Giọng của Bạch Tố Tình có chút run rẩy.
Mộc Như Lam mỉm cười hiền hòa, mắt vẫn nhìn vào nữ quỷ đáng sợ trên màn hình, “Không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa.”
Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương vẫn chưa về, trong phòng khách không bật đèn, chỉ có một mình Mộc Như Lam ngồi xem phim, cô nghe được tiếng mở cửa, thấy Mộc Như Sâm bước vào thì liền mỉm cười, “Về rồi à.”
“Chị... em... em mệt quá, em lên lầu ngủ trước đây!” Mộc Như Sâm thấy thân mình Mộc Như Lam vùi vào ghế trông thật nhỏ nhắn mềm mại, tay cô ôm bịch khoai tây chiên, điệu bộ khả ái như mèo con, có điều bây giờ cậu lại sợ hãi không dám đối mặt với Mộc Như Lam, chỉ lắp bắp nói được một câu, sau đó lập tức chạy mất dạng.
Mộc Như Lam khó hiểu nhìn Mộc Như Lâm, “Nó làm sao vậy?”
Mộc Như Lâm nhìn theo bóng dáng của anh trai, đôi mắt bên dưới thấu kính xẹt qua một tia âm u, phản ứng của Mộc Như Sâm... giống hệt phản ứng của cậu khi phát hiện bản thân tồn tại một khởi niệm với Mộc Như Lam...
“Như Lâm?” Mộc Như Lam vừa bấm nút tạm dừng chiếu phim vừa gọi thêm lần nữa, hai đứa tối hôm nay ra ngoài gặp phải chuyện gì sao? Cứ thất hồn lạc phách...
Mộc Như Lâm lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, cậu vội lắc đầu, “Không có gì, em chỉ hơi mệt thôi.”
Mộc Như Lam cho là họ phiền não chuyện của An Hữu Mình, vì vậy liền dịu dàng an ủi, “Không phải chị đã nói với các em rồi sao? Có nhiều chuyện, chúng ta cố hết sức là được rồi.”
Cố hết sức là được rồi. Những lời này thật bình thường, rất nhiều người đã nói qua, thế nhưng khi được phát ra từ miệng Mộc Như Lam, nó lại mang theo cảm giác lạnh lùng tàn nhẫn, hai anh em bọn họ đã lĩnh giáo điều này ngay từ nhỏ, Mộc Như Lam đôi khi cũng rất tuyệt tình, chính vì vậy mà bọn họ sinh ra tâm lý sợ hãi, sợ một ngày cô không cần bọn họ, sợ một ngày cô vứt bỏ bọn họ.
Mộc Như Lâm gật đầu, trong lòng bắt đầu thấy phiền chán, cậu đành tìm một cái cớ để đi lên lầu.
Mộc Như Lam đứng bên dưới nhìn theo bóng lưng Mộc Như Lâm, phòng khách không bật đèn, chỉ có chút ít ánh sáng màn hình soi lên một khoảng nho nhỏ, miễn cưỡng thấy được nụ cười ôn nhu xinh đẹp của cô.
Em trai đơn thuần thật đáng yêu quá đi, thấy chị thì trái tim đập nhanh lắm phải không? Chị thân thiết với người khác thì khó chịu lắm phải không? A... Chu Nhã Nhã xinh đẹp vẫn chưa thể cướp được trái tim của cưng sao? Ha ha... Quả thật rất đáng yêu, đứa em trai như vậy, đứa em trai toàn tâm toàn ý yêu chị gái như vậy, quả thật rất rất rất đáng yêu...
Trốn đi, trốn nhanh lên, phải trốn cho thật xa thì mới thoát khỏi cảnh giãy dụa trong thống khổ nha, nhưng nếu cưng trốn quá xa, vượt qua giới hạn sợi tơ của chị, chị sẽ lập tức bắt cưng về, sau đó cưng sẽ mãi mãi ở cạnh chị, mãi mãi mãi mãi ~ ha ha ha.
Mộc Như Sâm vừa vào phòng là vọt ngay vào toilet vặn vòi sen, cậu không cởi quần áo mà cứ đứng như thế cho nước chảy xối xả từ đầu tới chân, nước mùa thu rất lạnh, Mộc Như Sâm run rẩy cả người nhưng tuyệt nhiên không hề né tránh.
Mộc Như Lâm đứng bên ngoài phòng tắm, không hổ là anh em sinh đôi, hành động của Mộc Như Sâm hiện tại đều trùng với những gì Mộc Như Lâm đã làm trước đây, hiện tại chắc anh ta cũng giống mình khi ấy, cảm thấy xấu hổ không dám đối mặt với Mộc Như Lam phải không? Sau đó chờ cho tâm tình dần dần bình phục thì mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đây là yêu, không phải là tình yêu của em trai dành cho chị gái, mà là tình yêu của nam nhân dành cho nữ nhân.
Thật buồn cười, ngay từ nhỏ đã nghe Mộc Như Lam giảng giải biết bao nhiêu là đạo đức luân lý, ấy vậy mà bọn họ lại sinh ra thứ tình cảm méo mó biến thái đến thế...
Mộc Như Lâm lắng nghe tiếng nước chảy ào ào truyền ra từ phòng tắm, trong lòng càng lúc càng thấy phiền, Mộc Như Sâm không giống cậu, cậu ta không thuộc tuýp người có khả năng giấu kín tâm tư, cho dù cố gắng kiềm chế thế nào đi nữa thì tới một thời điểm nhất định cũng sẽ bạo phát. Chu Nhã Nhã kia đúng là vô tích sự, cậu đã cật lực giúp cô ta tạo nhiều cơ hội, vậy mà vẫn...
Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, đôi mắt Mộc Như Lâm dần nhuốm màu u ám.
Người cậu yêu nhất là Mộc Như Lam, cho dù phần tình cảm này méo mó biến thái đến đâu thì cậu cũng không thể nào phủ nhận. Cậu muốn giấu trong lòng cả đời, lặng lẽ nhìn Mộc Như Lam gặp người đàn ông cô yêu, nhìn cô mặc váy cưới bước vào lễ đường, chỉ cần tình cảm này còn tồn tại, cậu vẫn sẽ bảo vệ Mộc Như Lam.
Không ai được phép tổn thương cô, kể cả người anh trai song sinh kia.
Cho nên...
Đừng trách cậu.