Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 83 :

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Sáng sớm, dưới ánh

mắt tràn đầy bất mãn của cặp song sinh, Mộc Như Lam đi theo Kha Uyển

Tình rời khỏi nhà. Đầu tiên Kha Uyển Tình dẫn cô đến công ty sau đó phái thư ký của mình đưa Mộc Như Lam đi làm SPA, tiếp theo là làm tóc rồi

chọn quần áo, chỉ trong nháy mắt một ngày đã trôi qua.



Lúc đang

hưởng thụ sự thoải mái do xoa bóp bấm huyệt mang lại, trong đầu Mộc Như

Lam bất chợt lóe lên một ý nghĩ, cô nhanh tay lấy di động bên cạnh gửi

đi một tin nhắn.



Mặc Khiêm Nhân đang mải suy nghĩ làm sao mà Mộc

Như Lam có thể khiến Uông Cường sa vào cái bẫy do chính gã sắp đặt thì

đột nhiên di động trong túi rung lên.



—— Mặc tiên sinh, tôi mới

phát hiện ra một tiệm mát xa rất được, lần sau cùng nhau đến đây nha!

(kèm theo một hình mặt cười vô cùng đáng yêu.)



Mặc Khiêm Nhân

trầm mặc nhìn một loạt kí tự đang hiển thị, ngón tay hạ xuống nhấn vài

phím nhưng cuối cùng vẫn không biết hồi âm thế nào mới ổn, vì vậy hắn để điện thoại sang một bên, nhìn chằm chằm vào nó thêm một hồi lâu rồi cầm lên lại...



—— Ừ.



Mộc Như Lam nhìn tin nhắn vừa gửi tới,

đôi mắt chợt nhiễm chút ý cười. Cảnh tượng một người đàn ông mặt lạnh ít nói đang cầm điện thoại gửi đi một tin nhắn như thế này, cô có hình

dung kiểu gì cũng cảm thấy manh không chịu được.



Với tâm tình vui vẻ, một ngày của Mộc Như Lam trôi qua rất nhanh, cuối cùng cô cũng tìm

được cho mình một thú tiêu khiển đặc biệt rồi.



Thời điểm mua lễ

phục, nhà thiết kế kích động đưa cho Mộc Như Lam xem hai tác phẩm mới

nhất của mình: một bộ màu trắng thanh thuần và một bộ màu hồng nổi bật.

Cả hai đều vô cùng thích hợp với Mộc Như Lam, bất quá cô chỉ cần duy

nhất một bộ lễ phục thôi, cho nên...



—— Mặc tiên sinh thấy hai bộ lễ phục này thế nào? (kèm theo ảnh chụp hai bộ lễ phục đang được mặc trên người ma nơ canh)



Người đàn ông đang cùng cả nhà Lục Tử Mạnh ăn tốiLúc này cả nhà Lục gia ba

người đang ở trên bàn cơm nhìn chằm chằm vào chiếc di động rung liên hồi của nam nhân lạnh nhạt trước mặt, nam nhân kia vẫn tự nhiên dùng cơm

nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc di động của mình, trong chốc

lát, hắn đã hồi phục lại thần trí..



—— Đều không được.



—— Tại sao không được?
cũng dám tơ tưởng đến bảo bối của bà ta sao? (MDL: Đúng rồi, phải Mặc

gia mới xứng!) Nếu không vì tình huống cấp bách thì còn lâu bà ta mới

đưa Mộc Như Lam đến bữa tiệc này. Lam Bỉnh Lân không tệ, có thể thấy

được tương lai xán lạn của hắn, nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để xứng với

Mộc Như Lam đâu. Trong mắt Kha Uyển Tình, khắp Trung Hoa đại lục, chỉ có những vị công tử Hoắc gia tiền quyền bậc nhất mới xứng với Mộc Như Lam

mà thôi, còn lại dù khá đến đâu thì bà ta cũng thấy chướng mắt.



Chẳng bao lâu sau, đến thời điểm cắt bánh sinh nhật, Lý Diễm hào hứng muốn

mời Mộc Như Lam cùng bà ta lên cắt bánh, đang lúc mọi người đều vui vẻ,

không khí hài hòa bỗng bị một hơi thở vô cùng khó chịu cắt ngang.



Tất cả đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy một thiếu niên tóc tai rối bù mình

đầy thương tích, trên mặt hắn không hề thiếu những vết bầm xanh tím,

nhưng dù như vậy, mọi người vẫn có thể nhận ra là hắn đang tức giận, đôi mắt phượng cực kỳ sắc bén.



Lam Nhất Dương liếc qua đại sảnh xa

hoa nhà mình, qua cái bánh ngọt cao tầng, qua Lý Diễm, Lam Bỉnh Lân, và

cuối cùng là Mộc Như Lam. Hắn nhếch khóe miệng, lời nói lạnh băng mang

theo sự trào phúng nồng đậm, “Sinh nhật à? Ngại quá, mẹ kế, tôi vẫn chưa chuẩn bị quà.”



Lý Diễm nhanh chóng khôi phục sắc mặt, bà ta vội

vàng buông dao xuống rồi lo lắng chạy về phía Lam Nhất Dương, “Nhất

Dương, sao lại bị thương thế này? Con có sao không?”



Những khách

nhân trong bữa tiệc thấy vậy thì không khỏi gật đầu, Lý Diễm là một phụ

nữ tốt, Lam Bạch Phong đúng là may mắn, bà ta vừa sinh cho chồng một đứa con trai ưu tú, vừa ân cần chăm sóc con riêng của chồng như con trai

ruột. Còn Lam Nhất Dương thì thua xa Lam Bỉnh Lân, suốt ngày chỉ biết

đánh nhau gây sự, chẳng khác gì một thằng phá gia chi tử, đã thế còn dám hỗn láo với mẹ mình như vậy, quả thật không có giáo dục.



Lam

Nhất Dương hoàn toàn phớt lờ những cái nhìn khinh bỉ trách móc xung

quanh, hắn tiếp tục nhếch khóe miệng, lạnh lùng rút tay ra khỏi tay của

Lý Diễm, “Tôi khỏe lắm, bà đừng vui mừng quá sớm.”



“Lam Nhất

Dương! Sao con dám nói như thế!” Một người đàn ông mặc tây trang màu

trắng thoạt nhìn không quá chững chạc đáng tin lên tiếng, hai tay ông ta nghiêm cẩn đút trong túi quần, trên mặt không hề có dấu hiệu của tuổi

già, cả người toát lên hương vị của một nam nhân tuấn dật – Chẳng trách

lại có thể sinh ra hai đứa con đẹp trai đến như vậy, chỉ có điều trí tuệ vượt trội của chúng hoàn toàn không liên quan gì đến ông ta.



Hờ

hững liếc qua Lam Bạch Phong, Lam Nhất Dương xùy một tiếng rồi bước

thẳng lên lầu, từ đó đến tận khi biến mất ở góc cầu thang, hắn chỉ nhìn

mỗi mình Mộc Như Lam.