[Dịch] Già Thiên
Chương 1146 : Nhân dược
Ngày đăng: 10:14 06/09/19
- Ta không muốn quyết chiến với các ngươi, đừng có bức ta!
Diệp Phàm quát lớn.
- Đừng có nhiều lời. Bắt hắn lại, không thể cho hắn chạy thoát!
Thần sắc Phạm Tiên lạnh như băng, nói với cao thủ của gia tộc.
Vút!
Diệp Phàm vọt lên cao, dựa vào bí quyết chữ Hành né tránh trong thần quang khoa võ dày đặc, tránh khỏi tầng tầng lớp lớp kiếp nạn, đi tới trên vòm trời.
Ầm ầm!
Hắn dùng tay không đối kháng, muốn đánh nát hào quang để chạy khỏi nơi này, không muốn dây đưa với Phạm tộc.
- Tiểu tư ngươi chạy đi đâu? Tộc ta có ý tốt dùng tiến hóa dịch bồi dưỡng ngươi, kết quả ngươi lại dám làm thế này!
Một lão già khống chế cơ giáp cường đại vọt tới, bắt đầu muốn tiêu diệt Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn lại vẻ lạnh lùng, không nói gì phản bác. Phạm tộc bề ngoài đúng là có vẻ không tồi với hắn nhưng thế giới này không có chuyện vô cớ ban ơn. Kế hoạch của bọn họ trong lòng hắn đã hiểu rõ, luôn luôn đề phòng.
Bọn họ đều có ý đồ với kim thân bất diệt mà thôi!
Phạm tộc muốn khi hắn thành công liền lấy bảo huyết kim sắc của hắn, để tăng thể chất của bọn họ, trở thành thể chất mạnh nhất vũ trụ.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói thì hiện tại hắn chính là bảo dược được nuôi dưỡng, khi chín thì sẽ bị ngắt, có thể ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi.
Đương nhiên nếu hắn trung thành với Phạm tộc thật thì hắn vẫn có đường sống, thậm chí có thể được trọng dụng. Dù sao thì thể chất cường đại như vậy cũng quá ít gặp.
Nhưng hắn là người như vậy sao? Thái độ tình nguyện làm nô bộc như vậy, nếu vô tư tự do thì không bằng chết cho xong, tương lai tất có xung đột lớn tới sinh tử.
Hắn ngẫu nhiên thấy ánh mắt của đầu sỏ Phạm tộc Phạm Trụ theo dõi kim thân bất diệt của hắn giống như đang nhìn báu vật tuyệt thế vậy. Hắn mờ hồ cảm thấy kim sắc bảo huyết của hắn có thể vẫn chưa phải là mục đích cuối cùng.
Vút!
Diệp Phàm đại chiến với cơ giáp của Cổ Thánh, liên tục va chạm, đánh đối phương bại lui. Lam Ma đao bổ ra chùm sáng tới ngàn trượng, lưu lại những vết nứt trên chiến thể của đối phương.
Phía sau lại có hai công cụ chiến tranh thần bí nữa xông tới, triển khai vây sát với hắn. Tất cả đều vận dụng thủ đoạn mạnh nhất, ra tay vô tình, linh hoạt sắc bén cực kỳ.
Diệp Phàm ra tay mạnh mẽ, ở bên trong vũ khí của Cổ Thánh màu lam nhạt, có thể phát huy ra dao động như Thánh nhân, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, hành động tự nhiên, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Hai cơ giáp của Phạm tộc vây công hắn cũng không địch nổi. Nếu không phải hắn cố tình thì đã hạ sát thủ, chém tan nát ra rồi!
- Thằng nhãi ranh. Ngươi đúng là một con sói ác, dùng tiến hóa dịch của tộc ta tiến giai xong, kết quả lại phản bội. Giữ ngươi lại không được rồi!
Một lão già giận dữ hét.
Diệp Phàm bình tĩnh nói:
- Ta đã nương tay rồi. Hơn nữa ta đã cứu p
Tộc các ngươi, cho các ngươi chiếm được Thái Sơ Mệnh Thạch. Chỉ dựa vào đó ta đã có tư cách dùng bảo dịch rồi, cũng chẳng nợ các ngươi thứ gì.
Hai loại khoáng vật có thần tính quý báu nhất lần này là Thiên mệnh thần nham và Thái Sơ Mệnh Thạch. Nhất là thứ sau lại cực kỳ nghịch thiên, nếu thiếu nó thì đúng là không hiểu tới lúc nào có thể luyện ra bảo dịch.
Có thể nói lần này Diệp Phàm đã lập đại công lao cho Phạm tộc rồi. Nếu không có hắn thì sẽ không thể có được Thái Sơ Mệnh Thạch thì tất cả đều vô ích. Hắn có tư cách dùng bảo dịch mạnh nhất.
- Thanh niên họ Diệp. Chúng ta thừa nhận ngươi đã lập công lao không nhỏ, đúng là có thể hưởng dụng bảo dịch giai đoạn thứ ba. Nhưng hôm nay ngươi lại chọc vào đại họa, không nên giết Tào Thanh. Hiện giờ quay đầu lại còn kịp, thoát khỏi cơ giáp kia đi, chúng ta có thể thu xếp hết.
Một lão già khác lên tiếng.
Đại chiến vẫn tiếp tục, càng ngày càng kịch liệt. Một số cơ giáp xông lên tận trời, vây quanh Diệp Phàm, công phạt kinh thế. Hắc động xuất hiện liên tục thành phiến.
Diệp Phàm không muốn khoanh tay chịu chết, lắc đầu nói:
- Ta muốn ra ngoài một chuyến, một thời gian nữa sẽ trở về.
Một lão già trầm giọng nói:
- Nói thế nào thì nói, ngươi cũng không thể rời đi. Dùng bảo dịch tinh lọc mạnh nhất xong lại muốn đi, làm gì có chuyện tiện nghi thế!
Lưu lại thì hơn phân nửa là không có đường sống. Phạm tộc muốn bất diệt bảo huyết của hắn, cũng muốn cho Tào gia ở chủ tinh Vĩnh Hằng một câu trả lời thuyết phục, như vậy thì sau khi sử dụng, giao ra một thi thể vô dụng hơn phân nửa là lựa chọn tốt nhất.
Vì vậy Diệp Phàm không có khả năng ở lại, nói gì cũng phải rời đi.
- Các ngươi nếu coi ta là bằng hữu, để ta rời đi thì ngày khác tất có hậu báo. Chúng ta cũng có thể sẽ còn cơ hội hợp tác.
Diệp Phàm nói.
Một lão già ở bên trong cơ giáp lắc đầu cười lạnh không ngừng. Một tiểu tử từ bên ngoài tới, không có cơ sở gì, không có thế lực gì lại nói chuyện hợp tác thì không phải là đáng cười sao?
Theo bọn họ thấy thì chỗ quý báu nhất của Diệp Phàm chính là huyết dịch kim sắc trong cơ thể Diệp Phàm, sắp chiếm được rồi thì không còn nói gì tới chuyện bàn bạc, cũng chẳng cần hợp tác nữa.
- Ta nếu lưu lại thì chắc hẳn phải chết. Thế lực của Tào gia lớn như vậy, khẳng định không bỏ qua cho ta. Nói như vậy là các ngươi muốn ta chịu chết để hạ lửa giận của bọn họ rồi?
Diệp Phàm trầm giọng nói.
- Hiện tại ngươi không thể đi. Đến cuối cùng sẽ thế nào thì tất cả phải chờ mấy vị đầu sỏ về rồi hãy nói!
Từ trong một cơ giáp màu vàng truyền ra giọng nói lạnh lùng vô tình.
Diệp Phàm cười to, giọng nói rất lạnh lùng:
- Các ngươi thật đúng là vô tình, muốn lợi dụng hết giá trị của ta xong còn muốn đưa ra ngoài chắn tội phải không? Đừng cho rằng ta không biết các ngươi muốn kim sắc huyết dịch trong cơ thể ta!
Nói tới lúc này thì hai bên đã hoàn toàn lật mặt rồi, cũng chẳng còn che dấu gì nữa. Bởi vì hai bên đều đã tới mức vô tình vô nghĩa rồi.
- Đúng vậy. Ngươi nói đúng. Chúng ta đúng là muốn thu bất diệt bảo huyết của ngươi!
Từ trong một cái cơ giáp màu đỏ thẫm truyền ra giọng nói vô cùng ác nghiệt.
- Ta đây cũng chẳng còn gì băn khoăn nữa. Nếu lần này động thủ thì đừng trách ta vô tình, không nghĩ tới giao tình mấy ngày này nữa!
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Với ngươi thì nói gì tới giao tỉnh. Chúng ta cho người tiến hóa dịch chỉ là vì để huyết dịch kim sắc của ngươi càng tinh thuần hơn, nói trắng ra là nuôi ngươi như lợn béo đợi ngày giết thịt thôi!
Nếu đã quyết liệt, không nể mặt mũi thì lời nói cũng tràn đầy thuốc súng. Một người trung niên lạnh lùng nói. Hắn khống chế một cơ giáp màu xanh lao xuống, đầu tiên phát động vũ khí nhiệt đáng ợ, sau đó cầm một cây chiến mâu màu xanh đâm về phía trước.
Đây là chiến đấu cấp Cổ Thánh, ký hiệu đại đạo hiện ra đầy trời. Uy lực được thiên địa tán thành tỏa ra vô cùng lớn.
Nói tới mức này thì ánh mắt Diệp Phàm cũng trở nên ác nghiệt. Hai mắt hắn bắn ra hai chùm sáng kinh người, giống như lừa đốt, nhìn chằm chằm vào mọi người, cầm Lam Ma đao quét tới, đại chiến với kẻ địch.
Boong boong boong keng.
Ván kiếm cùng vang lên không dứt bên tai. Trong đó có một người vung một thanh thánh kiếm chém ra kiếm hải. Ngàn vạn đạo kiếm quang hội tụ lại một chỗ hóa thành tiếng gầm rú long trời lở đất.
Mấy cơ giáp của Phạm tộc dùng ánh sáng khoa vố yểm hộ, từng cái cầm vũ khí có khắc bí phù đại đạo xông tới, đánh cho càn khôn cũng phải dập nát, khí hỗn độn tràn ra mãnh liệt.
Keng!
Lam Ma đao trong tay Diệp Phàm giống như một gợn sóng trong suốt nhưng quét ra lại có ánh sáng hủy diệt. Hắn dũng mãnh lao tới phía trước, nhắm chuẩn một người rồi công kích, cắt tan cơ giáp của hắn ra.
Phụt.
Trong mấy người vây sát, hắn lại đánh một người phun máu trong cơ giáp. Công cụ chiến tranh kia cũng dày đặc vết rách.
Mọi người trên mặt đất đều biến sắc. Trong khi bị vây giết mà không bị đánh gục, lại còn đánh trọng thương một vị cao thủ. Người dũng mãnh phi thường tới bậc này khiến ai nấy đều kiêng kị.
- Đừng cho hắn chạy. Chặn hắn lại!
Phạm Tiên kêu khẽ, mời một cơ giáp Cổ Thánh khác tham chiến.
Trong phút chốc, trên bầu trời có thần quang bắn ra tứ phía. Trật tự thần tắc lại hóa thành những chùm tia sáng như xiềng xích, dày đặc không gian. Đại chiến đã kịch liệt hơn vô số lần rồi.
Tất cả công cụ chiến tranh siêu cấp của Cổ Thánh vây Diệp Phàm lại, đả kích hắn mang tính hủy diệt. Đây đều là Thánh khí đáng sợ. Muốn trấn áp rồi giết hắn!
Diệp Phàm tấn công, muốn thoát khỏi đất lành của Thiên Đường. Đây là địa bàn của một đám cướp, có chiến lực khổng lồ, thời gian càng dài sẽ càng chịu thiệt càng lớn.
Nhưng lúc này tổng cộng có bảy công cụ chiến tranh cấp Cổ Thánh vây hắn lại, tình thể vô cùng ác liệt. Hắn bị chư cường vây quanh, nếu muốn phá vây cũng là chuyện không dễ dàng gì.
Keng!
Một luồng sáng đỏ như máu bắn tới. Bán Thánh khống chế công cụ chiến tranh siêu cấp ở phía đối diện, tay cầm một thanh huyết kiếm dài tới mấy trượng bổ thẳng về phía trước. Trên vạn ấn ký đại đạo hiện ra dày đặc, kín mít bầu trời, bao phủ Diệp Phàm ở phía dưới.
Diệp Phàm dùng Lam Ma đao ngăn cản, phát sáng như nước mùa thu, tỏa ra ánh sáng vạn trượng, tràn ra như đại dương mênh mông, va chạm với trên vạn trật tự thần liên, ầm ầm rung động.
Đây là một trận đại chiến, song phương cũng không hề lưu tình chút nào, đọ sức đẫm máu, không phải ngươi chết thì ta vong, kịch liệt giao chiến.
Những người khác cũng không thể giúp gì được. Loại đại chiến thuộc cấp Thánh này tỏa ra Thánh uy mênh mông cuồn cuộn, ngay cả bầu trời cũng vỡ nát, dường như sắp sửa khai thiên lập địa. Mảnh vỡ hỗn độn bay tung khắp nơi, khủng bố tới kinh người mười phần.