[Dịch] Già Thiên
Chương 1205 : Thần triều sụp đổ
Ngày đăng: 10:14 06/09/19
Thần thổ hỗn độn khô cạn vỡ nát tan tành, không chịu nổi lôi kiếp và Pháp trận không trọn vẹn của Thần linh cổ đại tấn công, rơi vào không tinh không.
Người của các Thánh địa trợn mắt há mồm. Chiến cuộc phát triển quá nhanh, nằm ngoài dự đoán của mọi người. Sát Thánh của Nhân Thế Gian và Địa Ngục đều chết cả, xương trắng cũng hóa thành tro tàn rồi.
Chiến lực của Diệp Phàm quả là cường đại quá mức tưởng tượng, tự tay thịt luôn hai vị thánh giả, tuyệt đối là uy chấn thiên hạ!
Mọi người biết chỉ cần lần này chấm dứt thì cả viên cổ tinh này sẽ phải chấn động lớn. Thánh thể Nhân tộc dùng chiến tích huy hoàng tuyên cáo với thế gian, hắn đã trở lại.
- Địa Ngục và Nhân Thế Gian sắp bị diệt tới nơi rồi. Chư vị còn thất thần ra đó làm chỉ, đồng loạt ra tay thu thập tàn cục đi.
Chiến đấu chưa kết thúc. Bởi vì Thần triều viễn cổ còn có một bộ phận sát thủ còn sống. Tất cả những người này đều là tinh anh, nếu chạy trốn được thì sẽ là tai họa ngầm ngàn năm sau.
Tề La chấn vỡ đầu lâu trong tay, nhắm về phía điện phủ bằng xương trắng.
- Không cho kẻ nào chạy thoát, báo thù cho tổ tiên!
- Nghênh đón đầu lâu tổ sư viễn cổ, rửa sạch sỉ nhục, hủy diệt hai đại Thần triều!
Tiếng gầm thét rung trời vang lên. Sát Thánh chân chính đã ngã xuống, còn có thể có sóng gió gì nữa? Tất cả mọi người đều lao về phía trước.
Các Thánh địa phấn chấn, anh dùng đấu đá, đánh về phía điện phủ xương. Bởi vì đó chính là tổ địa của hai đại Thần triều, tích lũy qua năm tháng vô tận, tất cả bảo tàng vô lượng.
Bên trong điện có một thân ảnh khô gầy, ánh mắt lóe sáng, ngón tay đen nhánh như móc sắt, giơ tay đánh một đám cường giả xâm nhập hóa thành sương mù máu.
Sát Thánh!
Còn có một vị Sát Thánh tỏa ra sát khí ngập trời, lạnh lùng nhìn mọi người, giống như một khối cổ thi, băng hàn tới tận xương tủy.
Hai đại Thần triều mở ra tổ địa lại tìm được bí mật, đào ra được một vị Sát Thánh vương, bị Vệ Dịch khống chế, đi theo vào sâu trong vũ trụ.
Còn một vị Sát Thánh lưu lại chính là người này. Hắn muốn bỏ chạy và ẩn thân ầm sát nhưng không có cơ hội. Tề La đã sớm tập trung vào hắn.
Diệp Phàm, Cơ Tử, Thánh Hoàng tử vừa thăng cấp, đang bức bách tới, vây lấy hắn.
- Grao...
Hắc Hoàng thét dài. Trận chiến vừa rồi rất không thuận tay, lúc này gào thét lao tới. No tuyệt đối có thể uy hiếp tới Thánh nhân.
Bên kia, một bà lão của Tử Phủ Thánh địa ánh mắt bừng sáng, cũng nhìn về phía này, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
- Giết!
Người này cũng hiểu rõ, chủ động tấn công về phía Tề La là đối thủ trời sinh, muốn nghiền nát đối phương, tạo thành đường máu mà bỏ chạy.
Đều là Sát Thánh, hắn biết chỉ có xử lý Tề La thì mới có hy vọng sống, bằng không nhất định sẽ bị cuốn lấy, khó có cơ hội giữ mạng.
Trên đầu Tề La hiện ra một cổ tháp trong suốt, do thánh cốt luyện chế thành, phòng ngự công kích, hóa huyết đao trong tay xé rách càn khôn, dẫn động ánh sáng trăng sao tới đánh, giống như thiên hà giáng xuống, khí thế như vực sâu.
Hắn mất đi bảy đứa con, ngày này toàn thân ở vào một trạng thái đặc biệt, tinh khí thần được kéo lên tới mức tận cũng, chiến ý vọt cao, khí khái vô địch.
VỊ Sát Thánh này bị đánh bay, lảo đảo rút lui. Ánh sáng trăng sao kia tập trung toàn bộ trên người hắn, khiến khớp xương rung động, gãy mấy chục đoạn.
Đại thuật sát sinh vô dụng, bị người vây quanh, cuối cùng cũng chỉ là một con thú cũng đường.
Thánh Hoàng tử vung đại thiết công, giống như cầm một chiếc bánh xe tiên cổ, phong lôi đại trận, tạo thành tiếng động nặng nề, đánh cho hư không tan nát phủ nổ tung.
Sát Thánh bị người ta vây lại, tránh cũng không thể tránh được, lui không thể lui, bị động đón đánh, bị một lực lượng lớn chấn động cho miệng ho ra máu.
Thế gian lúc này có mấy người có thể so đấu thân thể với con của Cổ Hoàng chứ?
Hai tay Cơ Tử hợp lại thành hình trăng tròn, đặt lên đầu phát ra ánh sáng chói mắt, giống như một vầng thần nguyệt vậy.
Một tấm Cổ Kính hiện ra giữa hai tay hắn, tòa ra khí tức tường hòa, rất nhanh liền biến thành ánh sáng khủng bố!
Phụt!
Ngực của Sát Thánh bị ánh sáng này bắn trúng, lộ ra một lỗ máu khiến người ta sợ hãi, xương ngực gãy ra mấy khúc, nửa người nhuốm máu.
Ánh mắt Sát Thánh tỏa hào quang lấp lánh. Hắn bị mấy đại cao thủ vây lại ở trung tâm, lộ ra khí tức đáng sợ khiến hắn hít thở không thông, như rơi vào vũng bùn, rất khó phản kháng.
- Grao...
Hắc Hoàng rống to một tiếng, đầu đồng chân sắt lao thẳng tới. Móng vuốt lớn kia ép xuống giống như một ngọn núi nhỏ.
Đồng thời vào lúc này, Diệp Phàm tiến tới, kim thân bất diệt tỏa ra sáng lạn, thân thể được dị tượng bao phủ, muốn tay không giết chết đại địch.
Máu tươi bắn ra. Một vị Sát Thánh cũng không thể đỡ nổi. Hắc Hoàng suýt nữa moi tim hắn, mà Diệp Phàm lại trực tiếp đánh gẫy tay hắn. Máu tươi của Sát Thánh chảy đầm đìa, tỏa ra tanh tưởi.
Đồ Thánh!
Căn bản không có gì trì hoãn, mấy vị cao thủ đồng thời ra tay. Người này muốn chạy thoát còn khó hơn lên trời.
Một kích cuối cùng, bọn họ đánh cho Sát Thánh hóa thành một đám máu, nguyên thần bắn ra bốn mảnh cũng bị Tề La tóm được.
- Bốn khối Thế giới thạch, là căn bản để chúng ta sáng lập Thần linh tiểu giới!
Sát Thánh thu lại vẻ bi thương, lộ sắc mặt mừng rỡ.
Địa Ngục và Nhân Thế Gian đều bị hủy diệt. Tổ giới của bọn họ sinh ra một viên Thế giới thạch quý báu cũng bị lấy mất.
Mà trong một tiểu thế giới của thần thổ hỗn độn khô cạn sinh ra hai khối Thế giới thạch, lúc này thu trong cốt điện, giá trị vô lượng.
- Đi, thánh vật trong điện phủ cổ xưa kia rất nhiều, có thể bù lại tổn thất của chúng ta!
Sát Thánh Tề La nói.
Hắc Hoàng, Long Mã chẳng nói thêm một lời, vọt tới như điên về phía điện phủ, bắt đầu thực hiện hành vi cướp đoạt điên cuồng nhất trong lịch sử, gặp gì thu đó.
Cuối cùng thậm chí chúng còn không cẩn thận quấn cả mấy vị sát thủ mỹ nữ vào trong không gian pháp khí.
- Giết...
Giờ khắc này các giáo cũng điên rồi. Trước kia còn chưa ra tay, lúc này tất cả mọi người giống như mãnh hổ xuống nói, sinh mãnh vô cũng.
Người của các Thánh địa đều lao về phía điện phủ cổ, ai nấy cũng đều không chịu lạc hậu nửa bước.
Chiến xa ù ù, nghiền nát đạo ngân tàn phá. Đại quân vô tận phá hủy từng toàn cổ điện, hủy diệt dấu hiệu của Thần triều viễn cổ.
Người hô ngựa hí, viện quân của các Thánh địa tới rồi. Một đầu man thú tọa kỵ bước qua trời cao, đạp sụp vòm trời, giống như một vùng thác lũ sắt thép tràn tới.
Trong đó có một Thánh nhân!
Ở thời điểm cuối cùng, bảo tàng bị chia cắt rất nhanh. Có Thánh địa xuất ra tất cả, khiến người của Thiên Chi Thông oán thầm và phẫn nộ.
Các Thánh địa như Cơ gia, Dao Trì, Phong tộc, Đạo Nhất, Tử Phủ, Khương gia đều lạnh lùng, rất bất mãn với mấy cổ giáo chỉ biết lợi dụng này.
- Cốt điện này có phần của Tứ Tượng Thánh Địa ta.
Một lão già ngồi trên một con Kim tình bích lân thú quát lớn, mang theo một đám cường giả tới gần.
Đại chiến thì không thấy bóng dáng bọn họ, tránh ở cuối cùng, khi chân chính phân chia bảo tàng của Thần triều viễn cổ mới xông vào trước nhất, ngăn trở người của Thiên Đình.
- Các ngươi là ai, khi đại chiến không ra sức, vừa rồi có thấy mặt đâu?
Lão Đao Bả Tử hỏi.
- Chúng ta kế thừa lâu dài, tên là Tứ Tượng Thánh Địa. Bên trong cốt điện này có đầu lâu của tiền bối chúng ta, cần phải nghênh đón về.
- Tất nhiên không thể thiếu Cửu Tiêu Thánh Địa chúng ta rồi.
Ở một phía khác, một chiến xa cổ xưa lao tới. Trên đó đầy vết rỉ sét nhưng lại tỏa ra chiến khí khủng bố, tất cả đều là bảo binh.
Lại một Thánh địa nữa tới muốn chia cắt bảo tàng. Vừa rồi khi đại chiến thì cũng không biết đám người này trốn ở nơi nào, chưa từng xong phong liều chết.
- Thật sự là đáng cười. Lúc cần ra sức thì không thấy bóng dáng, tới thời điểm này lại lao tới đầu tiền, các ngươi không biết xấu hổ hay sao?
Một lão già của Thiên Chi Thôn nói.
- Chúng ta tận tâm hết sức mà đến, chưa nói mặt khác nhưng chỉ nói xương khô của tổ tiên ngang dọc như thế đã có tư cách đi vào rồi. Đám dư nghiệt Thiên Đình các ngươi còn nhiều lời thì cũng chuẩn bị chịu trách phạt, đáng giết!
Một bà lão của Cửu Tiêu Thánh Địa cất giọng âm trầm nói.
Hai đại Thần triều viễn cổ kế thừa qua năm tháng vô tận, ngay cả Thánh nhân cũng đều giết được, Thần tàng tích lũy quả thực không thể đo lường được, không ai có thể tưởng tượng là có bao nhiêu.
Có lẽ trong nháy mắt, bảo tàng của hai đại Thánh địa này khiến người ta đỏ mắt, vọt tới muốn phân chia, tất nhiên là đều do dục vọng xui khiến.
Nhưng lúc này người của Thiên Chi Thôn bị chụp mũ cho một thân phận đáng sợ, cần phải tru diệt!
Diệp Phàm bước ra khỏi hàng, trừng mắt nhìn về phía trước, miệng chỉ nói một từ:
- Cút!
Người có tên cây có bóng. Diệp Phàm tung hoành thiên hạ nhiều năm như vậy, giết cả Cổ Hoàng tử, khiêu chiến Tổ Vương trong thiên hạ, một đường huyết chiến, uy danh hiển hách. Thần sắc những người này lập tức bị kiềm hăm, tuy rằng cực kỳ phẫn nộ nhưng cũng không dám trở mặt.
- Diệp Phàm ngươi danh chấn thiên hạ, quả thật uy thế có thể trấn áp một phương như cũng phải nói lý. Dựa vào cái gì mà không cho chúng ta chiếm cứ cốt điện. Bọn họ không phải là dư nghiệt của Thiên Đình sao?
Một người của Tứ Tượng Thánh Địa hỏi.
- Bọn họ cũng giống như Sát Thủ Thần Triều, là một loại dư nghiệt đáng chết. Chúng ta nói gì đúng sao?
Mụ già Cửu Tiêu Thánh Địa cười lạnh.
Ầm!
Thân thể Diệp Phàm phát ra hào quang vô tận, huyết khí hoàng kim bao phủ nơi này, khuếch tán ra, cuồn cuộn như hải dương mênh mông.
Phụt!
Những người phía trước phun ra một ngụm lớn máu tươi, bay tung ra ngoài. Mấy lão già kia sắc mặt cũng tái nhợt, lui lại từng bước một.
- Các ngươi muốn chết sao?
Thần sắc Diệp Phàm lạnh lùng, lời nói rất trực tiếp, không chút lưu tình nào cả.
- Ngươi...muốn coi thường người trong thiên hạ sao?!
Bọn họ ngoài mạnh trong yếu, kêu lên.
Diệp Phàm lạnh lùng quát:
- Thiên Đình ngày xưa sớm đã thành sương khói, bị các Thánh địa công phá, hủy diệt sạch sẽ. Ta sáng lập ra Thiên Đình, không phải là Sát Thủ Thần Triều gì cả. Dám hất bát nước bẩn lên giáo phái của ta, vu đại họa cho ta, đúng là đáng giết!
Giọng nói của hắn như đao, chém vào trái tim của mỗi người, ánh mắt đảo qua khiến những người này sợ hãi lui lại, không dám nhìn thẳng.
Diệp Phàm là kim thân bất diệt, huyết khí tràn ngập, cất bước về phía trước chấn cho nhưng người này ho ra máu mà rút lui, suýt nữa là vỡ nát tại chỗ.
- Ngươi...
- Cho dù Thiên Đình không phải là dư nghiệt của Sát Thủ Thần Triều thì ngươi cũng có quyền gì mà ngăn chúng ta tiến vào điện phủ. Bảo tàng của Địa Ngục và Nhân Thế Gian là của người khắp thiên hạ, chúng ta đều có một phần.
Những người này mặc dù sắc mặt đã trắng như tuyết, không tự chủ được mà rút lui nhưng miệng lại vẫn chưa khuất phục.
- Buồn cười. Lúc đại chiến các ngươi ở đâu? Sao không thấy bóng dáng? Tất cả đều trốn chui trốn nhủi, giờ tới lúc chia bảo tàng thì lại tích cực hơn người!
Diệp Phàm liếc qua mấy Thánh địa này, sắc mặt vô cũng lạnh lùng.
Phía sau, Hắc Hoàng, Long Mã, Đông Phương Dã và Thánh Hoàng tử đều trừng mắt lạnh lùng nhìn về phía đó.
Diệp Phàm tiếp tục nói:
- Cho tới bây giờ chiến đấu còn chưa kết thúc, Vệ Dịch Đại Thánh đi vào sâu trong tinh vực quyết đấu cũng đại địch, mà đệ tử của chúng ta chém giết với kẻ địch, các ngươi làm gì? Vội chạy tới đây chia bảo tàng à!?
Hắn lớn tiếng mắng, thần sắc lạnh tới cực điểm rồi.
Ở xa xa, Diệp Đồng đang đại chiến, chống lại Thần tử của Địa Ngục, giống như lời của hắn năm xưa, thay mặt sư phụ đánh với kẻ địch năm nào!
Hắn vừa mới trảm đạo, nói thẳng ra cũng không phải là đối thủ của Thần tử Địa Ngục. Dù sao thì đây cũng là kỳ tài tuyệt thế được Thần triều bồi dưỡng ra, trảm đạo đã rất nhiều năm.
Nhưng Diệp Đồng cũng không lùi bước, cho dù toàn thân là máu, bị trọng thương cũng vẫn tấn công, rèn luyện chính mình.
Đương nhiên đám người Cơ Tử vẫn chú ý, tránh cho chuyện bất ngờ phát sinh.
Bên kia, Tiểu Tước nhi, cổ Lâm, cổ Phi đang chiến đấu. Người của Thiên Chi Thôn sát cánh chém giết với sát thủ.
Mà Cơ gia, Tử Phủ, Phong tộc, Dao Trì, Khương gia, người của Đạo Nhất Thánh địa cũng không dừng lại, vẫn giao chiến với sát thủ, thu thập tàn cục.
- Các ngươi có từng chiến đấu, bỏ ra chút sức lực, chảy một giọt máu nào không? Có thể diện gì mà tới đây đòi chia bảo tàng? Còn rắp tâm hại người, vu cho Thiên Đình ta. Cút hết đi cho ta!
Diệp Phàm khí phách nói, ngăn hết đường của đám người này.
Sắc mặt những kẻ này trắng như tuyết, nói không ra lời, khóe miệng tràn đầy máu tươi, rút lui về phía xa xa.
- Thanh niên nên có chừng mực, không nên hùng hổ dọa người quá...
Một giọng nói già nua truyền tới, chấn động thiên địa, tràn ngập thánh uy.
- Thế gian có một chữ lý. Nếu kẻ nào nói không xong với ta thì còn một chữ giết!
Diệp Phàm đối chọi gay gắt, đứng sừng sững trên bầu trời.