[Dịch] Già Thiên
Chương 1254 : Cấm khu
Ngày đăng: 10:15 06/09/19
Dãy núi lay động, vạn thú phải sợ hãi, hóa thành dòng nước lũ, chạy thục mạng bên trong sơn mạch, bầy chim giương cánh, bay về phía xa xăm, chúng bị khí tức mà Diệp Phàm phóng ra dọa cho sợ hãi, phần lớn trực tiếp nằm lãn ra trên mặt đất, run rẩy không ngừng.
Một lát sau, Diệp Phàm khôi phục lại bình tĩnh, huyết khí nội liễm, thể xác và tinh thần trở nên thanh tỉnh, hắn bước chậm trong dãy núi này.
- Tự nhiên đại đạo, cũng là một loại kinh thư chứng đạo, tuy không phải là đạo của ta, nhưng cũng là một loại bất thế truyền thừa...!
Diệp Phàm khó có thể bình thản bước trên con đường này, nhưng hắn cũng biết rõ đây là một loại kinh thư chứng đạo thành Tiên, rất nhiều chỗ đáng giá tham khảo.
Vì hoàn thành thí luyện, cũng vì để có thể bước ra được con đường của mình, hắn rất nghiêm túc tìm hiểu suốt ba ngày ba đêm, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Khu thứ ba mươi sáu sớm đã không người, tổng cộng hai mươi ba người do trung niên đạo cô dẫn đến đã bị Diệp Phàm giết sạch, không có người ngoài nào vào trong này nữa.
Khu thứ ba mươi bảy cũng là một mảnh yên tĩnh, sau khi năm người Quân Uy sơn chủ bại vong, không còn có một kẻ tranh hùng nào xuất hiện nữa, Diệp Phàm qua lại hai nơi này, vẫn không tìm thấy đổi thủ.
- Tiểu Dược vương năm vạn năm!
Long Mã giống như đang gặm củ cải, trực tiếp một ngụm cắn mất nửa gốc, phi thường hài lòng, nếu để cho người bên ngoài chứng kiến, nhất định sẽ đau lòng tới chết, không ngừng mắng nó là một con ngựa phá sản.
Trong Thánh đảo thì có rất nhiều linh dược thượng cổ, nhưng dược linh đạt tới vài vạn năm thì cũng rất hiếm thấy, dù sao cách mỗi một vạn năm đều có một nhóm người đi qua nơi này.
Trong mấy ngày kể tiếp, Diệp Phàm bắt đầu vượt giới, năm giới trái phải đều xuất hiện bóng người của hắn, trên người thì xiềng xích đã chất thành một đóng, phải đến mấy trăm vạn cân, giống như dùng huyết sắc thần thiết đúc thành, sáng bóng chớp động, vô cũng kinh người.
Cuối cùng, hắn liếc mắt về phía trung tâm cấm địa, cũng Long Mã tiến về phía trước, chỗ đó có tiếng Thánh thú gào rú, có huyết quang ngút trời.
Thánh đảo có 50 khu, trong đó bốn mươi chín khu đầu tiên là dùng để thí luyện, còn một khu cuối cùng thì tương đổi đặc biệt, nổi liền với tất cả mọi khu còn lại. Đại thống lĩnh đã từng cảnh cáo, không cho thí luyện giả tiếp cận nơi đây, không cần phải tới đây làm gì, chỉ cần cảm ngộ xong tại bốn mươi chín khu phía trước là được rồi.
Tương truyền, trung tâm là một mảnh cấm khu, ngay cả Cổ Thánh đi vào thì hơn phân nửa đều phải vẫn lạc, từ trước đều là nơi chôn xương của các cường giả.
Diệp Phàm và Long Mã đi về phía trước, một đường cũng không gặp được nguy hiểm, mãi cho tới khi đến gần nơi đây, thì mới cảm giác được một loại sát khí.
Mây đen cuồn cuộn, cự sơn phía trước đâm vào trong tầng trời xanh, giổng như đâm vào trong vũ trụ, có thể chứng kiến các sinh vật khủng bố giống như Dực Long đang vỗ cánh.
Mà đó vẻn vẹn chỉ là một loại hung cầm, những đã có thể xé rách không ít thí luyện giả, vậy mà vẫn chưa phải là đỉnh cao của chuỗi thực vật nơi đây. Đổi mặt với các cỗ khí tức cường đại đang phát ra này, nó lập tức trở nên run rẩy.
- Cấm khu trung tâm rốt cuộc thì có cái gì, lại hấp dẫn một đám cường đại tồn tại đến chiếm giữ, không chịu ly khai, khẳng định có bí mật gì đó.
Diệp Phàm cuối cùng cũng đi vào bên trong, lập tức cảm nhận được một cỗ sát khí khó tả, như là theo muôn đời trước ập tới.
Long Mã theo ở phía sau, trong lòng có chút bất an, bởi vì nó rất nhanh đã phát hiện ra một đầu Thánh thú, đang ở một mảnh rừng rậm nguyên thủy phía xa nhìn bọn họ.
Lúc này mới vừa bước vào mà thôi, vậy mà đã gặp phải rồi một đầu Thánh thú, có trời mới biết tồn tại cường đại nhất nơi đây còn kinh khủng tới bực nào nữa.
Rắc...!
Long Mã giẫm lên một cái xương đầu, lớn như một cái cối xay, xem ra thứ này đã trải qua mấy chục vạn năm rồi, vậy mà vẫn không triệt để mục nát.
- Thánh cốt này không phải là của nhân loại, năm đó nơi đây đã phát sinh các cuộc đại chiến vô cũng thê thảm!
Long Mã lẩm bẩm.
- Ngọn núi này có chút không đúng!
Diệp Phàm kinh nghi bất định.
Phía trước có một ngọn núi, không tính là rất cao, nhưng có khí tức khá là thảm liệt tràn ra, thảm thực vật trên đó cũng không nhiều lắm, nhưng mà lại đều là cổ âm mộc.
Trên ngọn núi này có rất ít đất, toàn bộ đều mang màu xám trắng, thoạt nhìn rất dốc, khi dùng tay gõ vào, thì lại phát ra từng tiếng vang thanh thúy.
- Không đúng, đây là một cái răng nah, cũng không phải là ngọn núi!
Diệp Phàm rốt cục nhận ra manh mối, đây là một “ngọn núi nhỏ” cao tới trăm trượng, đúng là một cái răng.
Đây quả thực nghe rợn cả người, rốt cuộc là sinh linh lớn cỡ nào, mà một cái răng nanh cũng có thể so với cả ngọn núi, rơi xuống tại đây, vậy thì bản thể của nó sẽ khổng lồ tới cỡ nào đây?
Vào lúc này, bọn họ rốt cục đã minh bạch vì sao nơi đây vẫn gọi là Thánh đảo rồi, một trận chiến năm đó tất nhiên là kinh thể hãi tục, rất nhiều Thánh Nhân đã chết tại đây.
- Lại thấy một đầu Thánh thú!
Long Mã nhỏ giọng phát cảnh báo.
Một đầu Xuyên Sơn Giáp toàn thân có màu xám đen, cũng không phải rất lớn, chỉ dài có vài chục trượng, xuyên thấu một mảnh núi đá, biến mất tại phía trước.
Đương... đương... đương...!
Đột nhiên, Diệp Phàm bị công kích, ngay lúc bước vào một mảnh đầm lầy, có từng trận kiếm quang dâng lên, đây là lực lượng cấp Thánh, trong đầm lầy có các khô cổt đang chìm nổi.
Nơi đây có các luồng trật tự thần liên, muốn tiêu diệt Diệp Phàm và Long Mã, Thánh uy ập tới, tràn ngập lực lượng pháp tắc.
- Nơi này là một mảnh chiến trường, các cường giả chết đi, nhưng mà pháp tắc bọn họ để lại đến nay vẫn không tiêu tan, đối với hậu nhân mà nói thì đây là một mảnh sát tràng, mà đối với một ít cường đại Thánh thú mà nói thì lại là vùng đất khó được để ngộ đạo.
Long Mã nói.
Ngày nay, Diệp Phàm chiến lực tăng vọt, nơi này tất nhiên khó có thể vây khốn được hắn, tất cả pháp tắc đều bị hắn áp chế, làm cho chỗ này chậm rãi bình tĩnh lại.
Vù...!
Một con tinh quái do Thủy Giao Long tu thành đang gặm ăn xương cốt của Cổ Thánh, có được thần thông bất phàm, tập kích về phía Diệp Phàm, kết quả bị Long Mã dùng một chân trực tiếp giết chết, biến thành một bãi máu đen, chấm dứt sinh mệnh.
- Sinh vật nơi đây rất quỷ dị, không dùng cảnh giới để cân nhắc được, vậy mà chúng còn ăn cả Thánh cốt, còn dám công kích chúng ta nữa.
Bọn họ càng thêm cẩn thận, tiếp tục đi, thật lâu sau, tại một tòa cổ động nằm ở chân núi đá, có các luồng hỏa diễm đang phun ra, hơi nóng phả ra xung quanh.
Diệp Phàm thần sắc trì trệ, cảm nhận được một loại tâm tình tuyệt vọng đang chấn động, hắn cất bước đi vào, ngay sau đó lui ra, đổ một tầng đổ mồ hôi.
Hóa đạo lực lượng!
Cái cổ động này là do cường giả hóa đạo lưu lại, đến nay đạo hỏa cũng không tắt, hắn và Long Mã thiếu chút nữa đã lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.
- Ta@#$A*&...
Long Mã liên tục nguyền rủa, vừa rồi chỉ kém nửa bước, nó đã bị cái động này làm cho hóa đạo, may mà tu vi đủ mạnh mẽ, vượt qua được một kiếp này.
- Cấm khu trung tâm khắp nơi đều là hiểm địa, không được phép chủ quan.
Bọn họ một đường gặp phải vô số nguy hiểm, cuối cùng cũng vượt qua, đi tới chỗ sâu nhất, chỗ đó huyết khí giống như kiếm quang, cuốn khắp vòm trời, đan vào trong không trung.
Hơn nữa, nương theo tiếng kiếm ngân, một loại sát cơ mãnh liệt đang ẩn giấu bên trong, làm cho linh hồn người ta cũng phải rung động.
- Một cái hồ bằng máu!
Huyết khí xông lên trời, kiếm quang leng keng rung động, đều có nguồn gổc từ một cái hồ nước màu máu, đường kính của nó lên đến mười dặm, đỏ tươi chói mắt.
Sương máu tràn ra, từ rất xa đã có thể cảm nhận được loại sát ý xuyên qua muôn đời này, từng tia máu đổ từ trên xuống.
- Mười trượng Huyết Trì, là nơi chôn xương của tổ tông Nhân tộc.
Tại bên cạnh huyết hồ, có một tấm bia đá, do tuế nguyệt ăn mòn xuống, sớm đã nát mất một nửa, miễn cường có thể phân biệt ra Thái cổ thần vãn phía trên.
- Mười trượng Huyết Trì, sao ta thấy nó rộng đến tận mười dặm vậy?
Long Mã nghi hoặc.
Đã nhiều năm như vậy, thể sự xoay vần, mười trượng Huyết Trì cũng đã trở thành một hồ nước, mà sát khí bên trong vẫn còn chưa tiêu tán, có thể thấy được lúc vị cường giả này vẫn lạc, sát khí bị địch nhân đánh vào trong cơ thể đáng sợ tới cờ nào.
- Nơi này có một đoạn tinh thần lạc ấn...
Diệp Phàm kinh ngạc.
- Khó trách bị gọi là tối cường thí luyện cổ lộ, mỗi một bước cũng là vì tôi luyện, để cho hậu nhân trở nên mạnh mẽ.
Long Mã thở dài.
Đây là một đoạn tinh thần lạc ấn, giảng thuật một đạo lý, ngoại trừ địch nhân, còn có bản thân mình cũng là một đổi thủ rất cường đại.
Nơi này có huyết sắc chiến trường, có thể cung cấp điều kiện cho kẻ đến sau được đánh một trận cũng chính mình, có thể làm cho thí luyện giả càng thêm nhận rõ chính mình, không ngừng lột xác.
- Tại bên trong mảnh cổ xưa chiến trường này, có thể lập tức sáng tạo ra một cái phân thân của mình, đây là thủ đoạn nghịch thiên bậc nào a?
Long Mã không thể không sợ hãi thán phục, người khai sáng ra mảnh cổ chiến trường này tuyệt đối có công đoạt tạo hóa, bất luận kẻ nào đi vào đều có thể diễn hóa ra bản thân mình thứ hai.
Huyết sắc chiến trường ở trong hồ, có từng khe hở huyết sắc giăng tại đây, Diệp Phàm và Long Mã không có chút do dự nào, tự mình tiến nhập một khe hở huyết sắc.
Oanh...!
Diệp Phàm đi vào không lâu, một cuộc đại quyết đấu kinh thiên động địa được bắt đầu, khe hở huyết sắc đã đóng kín, trở thành một thế giới phong bế, trận chiến này rất kinh thế, đáng tiếc không người nào có thể nhìn thấy được.
Mãi tới khi ba ngày về sau, toàn thân Diệp Phàm đều là huyết dich màu vàng, đã gặp phải trọng thương gần như hủy diệt, mặc dù có vô thượng tiên thuật chữa thương, nhưng cũng vẫn vô cũng thê thảm.
Bởi vì, hẳn đã bị bó chân bó tay, chiến đấu cũng bản thân mình, bí thuật hắn biết, thì người kia cũng biết, chiến kỳ của hắn, thì người kia cũng rất rõ ràng!
Đây là một trận chiến thảm thiết nhất từ lúc Diệp Phàm chào đời tới nay, không có gì sánh được, thực lực ngang nhau, chém giết điên cuồng.
Khi mà Diệp Phàm đi ra, Long Mã vẫn đang nôn mửa, toàn thân nó đều là máu, sắp sửa ngất xỉu, vết thương lộ cả xương trắng ra.
- Ta chưa bao giờ có một lần nào mà thống hận chính mình như ngày hôm nay, tại sao lại khó đánh nhự vậy cơ chứ, như thế nào cũng không đánh chết được, hầu như cái gì chân thân biết thì nó cũng biết vậy.
Long Mã liên tục nguyền rủa, một bên mắng to, một bên nôn mửa, xem ra khi đại chiến cũng bản thân mình, nó thật sự là đánh đến mức điên cuồng.
- Ta đã tìm được một phương pháp tăng lên tu vi, về sau thì phân thân Nhất Khí Hóa Tam Thanh sẽ là tử địch của ta!
Diệp Phàm kéo lấy thân thể mệt mỏi đây thương thế rồi nói.
- Đừng, ở chỗ này còn không sao, nhưng nếu thực sự chém giết như vậy, rất có thể sẽ bị chính mình giết chết đấy!
Long Mã cảnh cáo.
Ở nơi này, mặc dù chân thân của mình vẫn lạc, cuối cùng vẫn còn có thể sống lại, cái này là diệu dụng của huyết sắc chiến trường.
Đáng tiếc, mỗi người đều chỉ có một lần cơ hội, không thể đi tiến hành lần quyết đấu thứ hai.
Diệp Phàm và Long Mã rút lui, về tới khu vực thứ ba mươi sáu, bắt đầu chữa thương, Long Mã mất tận hai ngày mới mới chậm rãi khôi phục lại được.
- Ngươi nói còn có những người khác đang quyết đấu cũng mình nữa không?
Long Mã hỏi.
- Đây là tất nhiên đấy, khảng định còn có những người khác tiến vào.
Diệp Phàm đáp.
- Ta chúc cho bọn hắn vừa thấy mình đã muốn nôn ra!
Long Mã không chút hảo ý mà nguyền rủa.
Đương...!
Ngày thứ mười hai, một tiếng chuông vang vang vọng khắp Thánh đảo, đã đến giờ, tất cả thí luyện giả đều phải rời khỏi nơi đây, nếu không thì sẽ bị phong ấn trong này.
Diệp Phàm thay bộ chiến y rách nát, rửa sạch rồi vết máu trên người tại một hồ nước, thay đổi một thân chiến y mới tinh, cười trên Long Mã, đi ra phía ngoài.
Lúc này, hắn tinh khí thần đều đạt đến một cảnh giới kinh người, huyết khí mênh mông như đại dương, thần thức như cô đọng như tiên quang, cả người như thần thai chuyển sinh.
Từng lối ra đều có bóng người, cường giả đến từ tất cả tinh vực hoặc mang theo trọng thương, hoặc thần thái sáng láng, từ trong sân thí luyện đi ra.
- Thác Bạt Ngọc Đến từ Nhân Vương cổ tinh vực đi ra, quả nhiên phong thái tự tin, là một đời nhân kiệt!
Rất nhiều người thấy vị cẩm y công tử này, đều cảm thấy hắn như là đã trải qua một lần tẩy lễ, trên người nhiều hơn một cỗ đại đạo không nói nên lời.
- A Di Đà Phật!
Một tiếng Phật hiệu truyền ra, Khổ Đầu Đã đến từ A Di Đà cổ tinh vực cũng đi ra, vết đao sẹo trên mặt giống như một luồng Phật quang tỏa sáng.
Sau đó, Vũ Tiên của Vũ Hóa cổ tinh vực xuất hiện, nở nụ cười ngọt ngào, tư thái thướt tha, lại để cho ánh mắt rất nhiều người lộ ra thần quang.
Âu Dã Ma cường thế, còn có Mục Quảng Hàn thần bí cũng đều lần lượt đi ra, không xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
- Khu thứ ba mươi sáu và thứ ba mươi bảy tại sạo vẫn chưa có người nào đi ra?
- A... , vị đạo cô kia đã cũng hai mươi mấy người đi giết một tu sĩ tên là Diệp Phàm, chẳng lẽ không tìm được hắn, lúc này liền chắn ở lối ra hay sao?
- Rất có thể, nhiều người như vậy ra tay, mặc dù là cường giả hạt giống cũng không chịu nổi, một người độc chiến nhiều người như vậy, cơ hồ hẳn là cục diện phải chết rồi.
- Quân Uy sơn chủ cũng bốn vị tu sĩ cường đại tiến vào thứ khu ba mươi bảy, như thế nào cũng không có đi ra, chẳng lẽ hắn vượt giới đi hỗ trợ hay sao?
- Nghe nói Quân Uy sơn chủ kia là một vị cường giả hạt giống, thần uy kinh thế, có hắn tương trợ, cơ hồ có thể nói là một trường giết chóc rồi.
Tất cả mọi người đang chờ đợi, nhìn về phía khu thứ ba mươi sáu, mặc dù là đám người Khổ Đầu Đã, Âu Dã Ma, Vũ Tiên, Mục Quảng Hàn thì cũng đều chú ý.