[Dịch] Già Thiên
Chương 1312 : Bóp chết thiên tài
Ngày đăng: 10:16 06/09/19
Diệp Phàm ở trong tinh vực đã cảm nhận được Thái Dương Thần tinh này quá rực rỡ, không ngờ đúng là hành cung của Thánh linh Hỏa tộc. Khó trách nó lại như vậy.
Nơi Hỏa Linh sinh sống tất nhiên phải có thần hỏa cực cảnh, vốn sự xuất hiện của nó đã là một kỳ tích trong thiên địa rồi!
Động phủ ở bên trong thái dương tất nhiên tràn ngập thần tinh, đúng là thứ mà Diệp Phàm cần để qua cửa ải, có giá trị khó có thể đong đếm được.
Nó có thể nói là vô giá đối với người cần tới!
Bảy dị tộc tất nhiên rất phi phàm có nam có nữ, đều tài cao chót vót, là hậu bối của các Đại Thánh, lai lịch kinh người.
Quang minh tộc nhìn bốn phía, quan sát tứ phương, toàn thân phát ra thần quang vàng nhạt, giống như Đấu chiến thánh giả, duy ngã độc tôn trong thiên địa.
Nhân tài Nguyên ma tộc dáng người hùng vĩ, trên trán có một chiếc sừng ác ma, phát ra sương mù, giống như một ngọn núi lớn, trong mắt có cảnh tượng nhật nguyệt tinh tú bị hủy diệt.
Thiên nữ của Vù dực tộc tóc vàng mềm mại, ánh mắt trong suốt, da thịt trắng như ngọc, lưng có đôi cánh trắng nốn không tì vết, sau đầu còn có một đạo thần hoàn, thánh khiết mà đoan trang.
Cường giả U Ảnh tộc thân ảnh mơ hồ, quanh năm suốt tháng đứng trong bóng tối, dù sau lưng có Thái Dương Tinh nhưng hắn cùng lộ cả một khoảng tối tăm, là sát giả trời sinh.
...
Bảy cường giả trẻ tuổi cùng tới, tạo thành áp lực đối với bất luận kẻ nào.
Mỗi người này đều là thiên tài một phương, rất ngông cuồng, từ trước tới này đều một mình di chuyển, chẳng qua lần này do bề trên ra lệnh nên mới tạo thành một tiểu đội lâm thời.
Trong tinh không, các chủng tộc vào thời gian chiến tranh này có quan hệ rất phức tạp. Bọn họ ý thức được trên cổ lộ của Nhân tộc phải liên hợp, không thể vì Bổ Thiên Thuật mà hoàn toàn trở mặt.
Vì vậy Đại Thánh mặc dù chinh phạt cướp đoạt bộ Cổ Kinh kia nhưng quan hệ giữa các đại tộc cùng không phải hoàn toàn bị đóng băng, ngược lại càng phải kiếm cơ hội hợp tác.
Bảy người này đều là tuấn kiệt trong các tộc, mỗi người có thể xưng là cường đại tuyệt thế trong cùng thế hệ, trong đó không có Vương của Thánh nhân nhưng lại càng nguy hiểm.
Diệp Phàm suy nghĩ, cũng không hề khinh thường. Bởi hắn cảm thấy những người này cũng thực khó đối phó.
- Tà môn. Làm sao lại nhảy ra mấy tên yêu nghiệt này, cường đại hơn cả Thánh nhân bình thường thế!
Long Mã nói thầm.
Mà vẻ mặt của Cửu Vĩ Ngạc Long cũng ngưng trọng. Đây không phải chỉ một hai người mà cả bảy người đều khiến người ta có cảm giác nguy hiểm.
- Bất luận thế nào cũng phải tử chiến một trận!
Nam nhân hùng vĩ của Nguyên ma tộc quát lớn, chiến ý vút cao, giống như một thanh chiến kiếm toát ra khỏi vỏ, sắc bén bức người.
- Ta đánh với hắn một trận trước!
Người còn lại kêu lên, thần sắc phấn chấn, không giống như quyết đấu sinh tử mà là gặp một sự kiến khó thấy vậy.
Những người này đều có lòng tự cao của mình, dù bề trên các đại tộc bắt đi với nhau nhưng cũng không muốn đánh hội đồng. Bọn họ đến từ bảy đại tộc, đều thuộc những tinh vực khác nhau.
Tuy không phải là thiên tài đệ nhất của tộc nhưng cũng là một trong những người đứng sừng sững ở bậc cao nhất.
- Ta khuyên các ngươi nên rời khỏi nơi này đi. Vùng tinh không này đã chảy quá nhiều máu rồi.
Diệp Phàm lên tiếng. Mục tiêu chủ yếu của hắn chính là Thái Dương Tinh phía trước.
Trong quá trình hắn di chuyển, ầm huyết thần hoàn phía sau hắn tỏa ra ánh sáng hoàng kim rực rỡ, phụ trợ khiến hắn trông như thần linh vậy.
Đây là kết quả do giết người khiến thi thể như núi, máu chảy thành sông, tương truyền ngày sau sẽ bị trời xanh giáng tội.
- Thánh thể Nhân tộc, ngươi giết chóc mười tám năm, nghe đồn đã đánh nát nơi này, vô địch một thế hệ, hôm nay lại sợ sao?
Cường giả U Ảnh tộc lạnh lùng nói. Hắn không muốn độc chiến, đã chuẩn bị ầm sát rồi.
Diệp Phàm không liếc nhìn hắn mà nhìn thẳng vào nam nhân Quang minh tộc. Kẻ này máu huyết toàn thân ù ù như sấm, lấp lánh thần quang, tuyệt đối là một cường giả.
- Ta là cháu đời thứ sáu của Cổ Hoàng, nguyện đánh với ngươi một trận!
Cường giả Quang minh tộc trầm giọng nói.
Trong lòng Diệp Phàm lập tức chấn động. Bộ tộc này có Luyện Thần Hồ là cổ binh nghịch thiên như vậy, trong quá khứ xa xôi tuyệt đối đã xuất hiện Cổ Hoàng.
- Không biết huyền tổ của Huyền Quang còn ở trên đời hay không?
Phía đối diện có người hỏi khè.
Diệp Phàm nắm bắt được tinh thần dao động trong lòng cũng rung động. Quang minh tộc có một vị Cổ Hoàng tử xuất thế bốn ngàn năm trước, nhanh chóng trưởng thành tới cảnh giới Đại Thánh, sau đó mất tích.
Đây tuyệt đối là đại sự. Có người cho rằng hắn bị ầm hại, cùng có người cho rằng hắn biết mình xuất thế quá sớm, sợ bỏ lỡ con đường thành tiên nên tự phong ấn lại.
- Cháu đời thứ sáu của Cổ Hoàng tử, nói cách khác cũng sẽ là chủ nhân của Luyện Thần Hồ. Thật sự không thể sơ suất được.
Diệp Phàm tự nhủ.
Đương nhiên khiến hắn kiêng kị là chuyện không có khả năng. Thời kỳ còn ở Bắc Đẩu hắn đã từng giao chiến với con của mấy vị Cổ Hoàng, giết chết cả Thiên Hoàng tử!
Diệp Phàm lo lắng thật sự chính là huyền tổ của Huyền Quang. Người kia là một vị Cổ Hoàng tử nhưng đã qua bốn ngàn năm, nếu hắn còn sống thì tuyệt đối là thiên hạ vô địch!
Còn có nữ nhân của Vù dực tộc kia cũng không thể khinh thường, có tiền bối cao nhân hạ năm hạt giống thần lực vào trong cơ thể ở năm đại bí cảnh, thông quan Nguyên Thiên Thần Nhăn mới có thể nhìn thấy, cảm ứng với vũ trụ.
- Ta đánh với ngươi một trận!
Cường giả hùng vĩ của Nguyên ma tộc vọt tới, thực lực khủng bố, là huynh trưởng của thiên tài đệ nhất tộc này.
- Các ngươi cùng lên đi.
Diệp Phàm nói. Hắn vươn vai, thân thể cao lớn tràn ngập mỹ cảm, miết ra Âm Dương Sinh Tử Quyền Ấn!
Tới ngày này, kinh văn tại Luân Hải bí cảnh của hắn đã trở nên hoàn mỹ. Diệp Phàm bắt đầu sáng tạo bí thuật của chính mình. Bí cảnh này tự nhiên đều có liên quan tới Thái cực tiên đồ.
Những thiên tài của Nguyên ma tộc, U Ảnh tộc, Vũ dực tộc, Quang minh tộc này đều biến sắc, biết Diệp Phàm rất mạnh, nhiều năm như vậy chém giết khiến các tộc khiếp sợ nhưng khi giáp mặt thì vẫn không thể không thán phục.
Diệp Phàm chủ động triển khai tấn công trước, nhằm về phía trước, đại chiến với những người này.
- Sát!
Long Mã và Cửu Vĩ Ngạc Long hét lớn, lao theo phía sau, nhằm về phía bảy người kia. Lúc này là thời khắc chúng kiếm chứng đạo quả của mình.
Đại chiến bùng nổ. Đây là bảy vị cường giả thiên tài, mỗi người đều độc tôn một vực, trấn áp bát hoang, đều là tồn tại tuyệt đỉnh của các tộc.
Bọn họ có một nửa hy vọng trở thành Đại Thánh của các tộc trong tương lai.
Cho nên trận chiến này thực kịch liệt, cường đại như Diệp Phàm ngày nay cũn khó lòng bẻ gãy nghiền nát được, đối mặt với liên minh yêu nghiệt này phải đánh hết sức mình.
Long Mã và Cửu Vĩ Ngạc Long rống to, cũng chiến đấu khiến tinh vực bùng nổ, Thái Dương Tinh rung động, đánh cho máu chảy.
- Hai người các ngươi lui lại phía sau, giữ bọn họ lại cho ta.
Diệp Phàm nói.
Hắn đã trưởng thành tới ngày nay, không phải cường giả nghịch thiên trong thế hệ thì cũng không thể tranh đấu với hắn. Hiện giờ rất ít người cùng thế hệ đấu lại được hắn.
- Bóp chết kỳ tích, một tay che phủ bầu trời!
Mười tám năm nay, các tộc đánh giá về hắn như thế. Gặp một người như vậy thì dù là thiên tài hay yêu nghiệt cũng đều bị bóp chết.
Long Mã và Cửu Vĩ Ngạc Long đều lui lại phía sau. Tuy rằng những người này đều là yêu nghiệt nhưng bọn họ cũng chưa phải thấy Diệp Phàm bóp chết thiên tài có một lần.
- Giết!
Mấy thánh giả khác cũng hét lớn. Khiến Thiên Hoàng tử Nhân tộc thây rơi đầy đất là giống mộng của rất nhiều cường giả, nếu có thể hoàn thành thì đó sẽ là chí tôn trẻ tuổi.
Diệp Phàm ôm dương phục âm, tĩnh động cùng hợp, trong mắt lộ ánh sáng lạnh lẽo. Thái cực tiên đồ hiện ra tại Luân Hải, rực rỡ chói mắt, âm dương sinh tử cân bằng, xuất hiện từng cổ tự, mỗi chữ đều có lực lượng trấn áp thiên địa.
Hắn thi triển bí thuật của mình trong trận chiến sinh tử này. Đây là một số đạo pháp mà hắn luôn thăm dò trên đường tu đạo. Cũng không phải một lần là xong mà hắn vận dụng pháp môn này từ những tiểu tu sĩ trở lên, ngày nay đã gần hoàn
thiện, trăm trở tới cảnh giới gần như không sứt mẻ.
- Động mà sinh dương, động cực mà tĩnh, tĩnh sinh âm. Tĩnh cực phục động, nhất động nhất tĩnh. Phút giây phân dương, lương nghi lập yên...
Tiếng tụng kinh trong Luân Hải của hắn to vô cùng, giống như ba ngàn Phật Đà và trên vạn Ma Chủ cùng rống lớn, cộng minh cùng thiên địa.
Diệp Phàm bắt Âm Dương Sinh Tử Quyền ấn, hai tay nắm sinh tử, Thái Âm thần ngư và Thái Dương thần ngư đều hiện lên, hợp với hai nắm tay hắn, uy lực vô cùng lớn.
Ầm!
Đại chiến hơn trăm hiệp, tay trái của Diệp Phàm bấm Tử ấn. Một Thái Âm thần ngư bay ra, hợp với chường chỉ, uy lực ngập trời. Một người đối diện trực tiếp bị đánh xuyên qua, thân thể nổ tung, vỡ nát tan tành, hóa thành một mảng lớn máu tươi.
Gần như chỉ trong phút chốc, tay phải hắn bấm Sinh ấn, Thái Dương thần ngư bay ra, hợp với quyền phải đánh ra khiến một gã Thánh nhân dập nát, thánh huyết bắn tung tóe.
Cuối cùng hai Âm Dương Ngư hợp lại làm một, âm dương sinh tử hợp lại, uy lực càng sâu, đánh cho người thứ ba thành thịt nát, xương cốt cũng thành bột phấn.
- Đi!
Giờ khắc này những người khác hoàn toàn mất đi chiến ý, xoay người bỏ chạy.
Nhưng Diệp Phàm làm sao cho bọn họ cơ hội được. Quát khè một tiếng, sau lưng hắn xuất hiện một thái cực hoàng kim, hóa thành một luồng sáng vọt tới, nhanh chóng mờ rộng, trấn áp trời đất, phong ấn mấy người lại.
- Hả, thiếu một người!
Long Mã ở phía sau kêu lên.
Trong hoàng kim thái cực có ba người, một người không biết biến đi đâu mất.
Diệp Phàm cười lạnh, bỗng dưng vươn bàn tay ra chụp lấy cường giả U Ảnh tộc, sau đó dùng sức bóp một cái, phụt một tiếng liền hóa thành máu tươi.
U Ảnh tộc am hiểu nhất là ầm sát, vừa rồi người này biến mất nhưng chưa chạy trốn, ẩn nấp rồi nhanh chóng lao tới ầm sát Diệp Phàm, đáng tiếc lại nhắm vào nhầm người rồi.
Diệp Phàm tu qua bí thuật sát sinh của Thiên Đình, làm sao hắn có thể đắc thủ được chứ.
- A...
Cường giả Nguyên ma tộc kêu to, tế ra một kiện cấm khí, khủng bố ngập trời.
Đồng thời trong lúc này, thiên nữ của Vù dực tộc cũng khẽ quát, miệng phun ra năm hạt giống thần lực, sắp sửa nổ tung, mơ hồ tỏa ra khí tức khiến Long Mã và Cửu Vĩ Ngạc Long kinh sợ.
Keng!
Trong phút chốc Diệp Phàm thu hồi hoàng kim thái cực, tự thân hóa thành một đường cong hình rồng, đúng là đường cong phân chia âm dương trong Thái cực đồ, lao về hướng đó.
Phụt!
Cường giả Nguyên ma tộc bị cắt làm đôi, nguyên thần tan nát. Đồng thời thiên nữ của Vũ dực tộc cùng hương tiêu ngọc vẫn, lông chim trắng nổn dính máu tươi, điêu linh rơi xuống.
Huyền Quang của Quang mình tộc kêu to, hoàng huyết trong cơ thể sôi trào. Hắn thi triển cấm thuật, thực lực tăng vọt, đột phá tới trình độ khiến Diệp Phàm phải kinh hãi phi thường.
Hắn bộc phát ra thực lực đổi bằng thọ nguyên vô tận, trong khoảnh khắc thăng hoa!
Một luồng tiên quang vĩnh hằng nở rộ. Diệp Phàm luyện bí thuật thành một thể, Âm Dương Sinh Tử Quyền ấn, Viên hoàng kim, đường cong hình rồng, hóa thành một cái Thái cực tiên đồ quét ngang tới.
Phụt!
Chỉ một tiếng vang nhỏ truyền ra, sau đó tất cả liền im lặng lại. Thái cực tiên đồ tràn qua. Huyền Quang trong cơ thể chảy xuôi huyết mạch của Cổ Hoàng trở thành bụi bậm.
Đây là đạo pháp bí cảnh Luân Hải của Diệp Phàm, cuối cùng quy về làm một thuật, tương ứng với kinh nghĩa, thần uy kinh thế.
- Bóp chết thiên tài, một tay che trời. Dưới tinh không này ta chính là kỳ tích!
Long Mã ngẩng đầu lao tới, khoác loác nói.
- Đây là đánh giá về ngươi sao?
Cửu Vĩ Ngạc Long hỏi.
Diệp Phàm đi về phía Thái Dương Tinh. Nơi này là hành cung động phủ của Thương Viêm Đại Thánh, tất nhiên là một bảo địa, sao có thể bỏ qua được.