[Dịch] Già Thiên

Chương 1338 : Địa phủ

Ngày đăng: 10:16 06/09/19

Sương mù âm u mù mịt, xương trắng khắp nơi, phía trước một đội mười mấy âm binh, thân khoác trọng giáp, cầm trong tay trường kích, chiến qua... tràn ngập đủ loại sát khí. Bọn họ đang tuần tra tại địa phương này, dày đặc âm khí lạnh lẽo, ở trên thân bọn họ hoàn toàn không có một chút dao động sinh mệnh, như là từng cỗ từng cỗ người đá lạnh như băng. - Nhiều quỷ như vậy... chúng ta đi vào địa phủ rồi sao? Tiểu phá hài líu lưỡi, từ sắc mặt trắng bệch lúc mới đầu đến bây giờ đang từng bước thích ứng, một lá gan đang chậm rài kiên cố hơn lên. Diệp Phàm chau mày, có thể hắn đang nhìn thấy một thế lực lớn siêu cấp tồn tại từ thiên cổ tới nay, có thể nói là một kế thừa cực hạn khủng bố. Đây khẳng định là một sự kiện cực kỳ nghiêm trọng. Âm binh mượn đường đi chinh chiến phương xa! Từ xưa đến nay đều có những truyền thuyết này, nhưng ít có người biết được bí ẩn trong đó. Đây rõ ràng là điều binh khiến tướng vượt hư không tinh vực, khủng bố biết dường nào. Chỉ nghĩ tới đã khiến cho da đầu người ta run lên. Đó cùng không phải lệ quỷ trong truyền thuyết, mà tất nhiên là một tổ chức vô thượng. Diệp Phàm mở Thiên Mục cẩn thận quan sát những âm binh này, tất cả đều là cổ thi đã chết đi không biết bao nhiêu vạn năm, có một số giáp trụ rõ ràng là theo hình thức thiết y của thời thái cổ. - Thúc thúc! Chúng ta không phải thật sự đi vào Địa phủ rồi chứ? Tiểu phá hài nhỏ giọng nói, trong lòng có phần bất ổn. Diệp Phàm ngẩn ra, nói: - Địa phủ... Ở tinh không này cũng có truyền thuyết về nó sao? - Đúng mà! Địa phương người chết đi cùng kêu là Âm phủ, không phải dân gian đều nói như thế sao? Tiểu tử kia chớp mắt to, ngây thơ hỏi ngược lại. Diệp Phàm nghe nói lời ấy lập tức sửng người ngây dại, bất kể là ở địa cầu, hay ở Bắc Đẩu, hoặc là tại trên tinh không cổ lộ này, đâu đâu cũng đều có truyền thuyết như vậy. Sau khi hắn đi theo con đường tu luyện nghe những lời truyền ngôn này vẫn luôn cười nhạt: bản thân tu sĩ có thể bay lên trời độn dưới đất, dời núi lấp biển, đã xem như là thượng tiên trong miệng phàm nhân, sao còn tin có quỷ quái dưới Địa phủ chứ! Giờ khắc này, Diệp Phàm chợt hiểu mình đã xem nhẹ một sự thực cực kỳ nghiêm trọng, rất nhiều tinh không cổ địa đều có truyền thuyết về Địa phủ, nhưng đều bị hắn lựa chọn xem như không có. “Địa phủ... dưới thống trị của Thiên Đình, thời đại thần thoại tồn tại thật sự một tổ chức như vậy, cũng không có hoàn toàn mai một, nó còn tồn tại thống ngự Âm phủ!” Diệp Phàm giật mình rùng mình một cái, ngay lập tức hắn nghĩ tới rất nhiều vấn đề, nhiều năm qua như vậy hắn xem nhẹ một vấn đề đáng sợ, ai nói hết thảy Thiên Đình hoàn toàn biến thành mây khói? Vô tận năm tháng qua, Thiên Đình cổ không chỉ có một bộ phận nhỏ di tộc còn sống đơn giản như vậy, hẳn là có một đám bộ chúng rất lớn truyền xuống đạo chính thống. Thiên Đình cổ quái vật lớn này cùng không phải thật sự trở thành tro bụi, còn có dấu vết có thể truy theo, có thể vẫn còn có một số Thần đang thống trị một ít tinh vực cổ xưa. Diệp Phàm càng nghĩ càng thấy có khả năng, không phải kéo dài hơi tàn, không phải chỉ còn lại một ít hậu duệ đơn giản như vậy, mà có lẽ có khu vực thống trị cho tới bây giờ vốn chưa từng suy bại. “ít nhất vẫn còn Địa phủ, nhiều âm binh mượn đường như vậy, đây là một cổ thế lực khổng lồ cỡ nào mới có thể điều động binh mà vượt tinh vực, có thể hình dung là đại khủng bố tuyệt thế!” Diệp Phàm từng hỏi qua rất nhiều vị Tiếp dẫn sứ, tinh không cổ lộ Nhân tộc là di sản của thời đại thần thoại, mà từ thời đại Thiên Đình cổ cũng đã tồn tại, có hậu nhân tiếp tục kế thừa. “Cùng chung con đường, cứ như vậy một đường đi tới, có thể sẽ gặp được hết thảy Thiên Đình cổ!” Diệp Phàm mở Thiên Mục quan sát cẩn thận những âm binh này, xuyên thấu qua giáp trụ, thấy được hình dáng của họ, phần lớn đều là Nhân tộc, nhưng cũng có cá biệt là Yêu tộc, Cổ tộc... “Địa phủ dưới thống trị của Thiên Đình không phân biệt chủng tộc, chỉ là đoạn cổ lộ trước mắt này thuộc về Nhân tộc, cuối cùng chính là các con đường của Thần tộc, Nhân tộc, Yêu tộc... hợp nhất, đều đi thông tới hướng cổ địa chung cực!” Diệp Phàm đi vòng qua đội âm binh tới phía trước, gặp được một thành trì thật lớn xây dựng trên xương trắng bất hủ trên một gò đất. Từng lớp sương mù lượn lờ, âm binh cũng không nhiều lắm, ung dung ra vào tòa cổ thành này, tiến hành tuần tra. - Hết thảy nơi này có liên quan với Nguyên Thiên Sư, vì sao mà sinh ra và xuất hiện cùng lúc? Diệp Phàm lẩm bẩm tự nói. Thế giới Âm phủ này thực ra chỉ là một mảnh nhỏ, không có sinh linh, đều là loại cổ thi tử khí âm trầm này, không biết vì sao có thể đi lại và trở thành đội đội chiến binh như vậy? Thật sự khó có thể tường tượng trên một cái vẫn tinh không bắt mắt này lại có một tòa cổ thành thật lớn như vậy, thật khiến lòng người kinh sợ. Rõ ràng nó chôn vùi vô tận bí mật! - Thúc thúc! Thúc muốn làm gì, chẳng lẽ phải đại náo Địa phủ sao? Vẻ bất an trong mắt Dương Hi trước đó sớm đã bình ổn lại, đến bây giờ lại nổi lên hưng phấn, quá trình chuyển biến của nó thực nhanh chóng. - Cái này thật sự phải đi nhìn thử xem! Diệp Phàm gật đầu! về hết thảy chuyện này hằn cần nhìn một lần cho rõ ràng, trong đó ẩn chứa quá nhiều bí mật. Hắn bước ra một bước chính là tới mấy trăm dặm, vòng quanh một vòng khắp vẫn tinh không tính là lớn này. Chỉ thấy nơi nơi đều là sương mù âm u, xương trắng hài cốt tùy ý có thể thấy được, cực kỳ giống thế giới Âm phủ. Âm binh cũng không nhiều lắm, đều tụ tập trong tòa cổ thành, như là đang thủ hộ một tòa hùng quan Địa phủ trọng yếu này. “Ầm!” Diệp Phàm vận chuyển bí quyết chữ “Binh”, một âm binh trên cánh đồng bát ngát bay ngược lại, chỉ khoảnh khắc liền bị hắn giam cầm: cổ thi thân khoác trọng giáp định há mồm kêu la. Hắn nâng lên bàn tay màu vàng ép thẳng xuống, âm binh này không thể nhúc nhích. Hắn điểm ra một lóng tay vào âm binh, đọc trí nhớ Tiên Thai của nó, nhưng mà “rắc” một tiếng, xương trán nó liền vỡ nát, nơi đó sớm đã mục nát, không còn có ký ức cũ, chỉ có một đạo ma niệm vang vọng trong thức hải nó: “Thủ hộ tòa thành nay!” Diệp Phàm ngày nay cường đại biết bao, âm binh đấu tranh kịch liệt đều vô dụng, sau khi bị lột bỏ lớp giáp trụ, toàn thân nó đều xuất hiện vết rạn nứt, rồi sau đó hóa thành bụi bậm, tiếp theo giáp trụ cũng như thế theo gió bay tan đi. “Đây là dùng thủ đoạn gì triệu tập bọn họ từ trong lòng đất đưa ra chiến trường?” Diệp Phàm không sao hiểu được điều này. Hắn không ngừng ra tay, liên tiếp bắt lấy mười mấy âm binh, gần như đều xảy ra hiện tượng giống nhau, cả thân thể biến thành cát bụi, như là trong nháy mắt liền trải qua gần cả trăm vạn năm. Chỉ có một trường hợp đặc biệt, một âm binh trong số đó toàn thân ô quang đại thịnh, rồi sau đó nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành tượng người ngọc bằng ngón cái, “cộp” một tiếng rơi trên mặt đất, cả vật thể lóe ra tia sáng yêu dị. Diệp Phàm nhặt lên nhìn xem, ở Luyện Ngục thái cổ trước kia đã từng phát sinh chuyện như vậy, Đoạn Đức bắt một âm binh, cuối cùng hóa thành một tượng người đá đen nhánh. Qua rất nhiều năm, Đoạn Đức mới suy xét đưa ra một cách nói đại khái, nói đây là một cái âm phù, là âm binh của một tồn tại tối cao nào đó sáng tạo ra, dùng để triệu hoán cổ thi chân chính làm người hầu. Ở ngoài chỗ cửa ải hiểm yếu khó có thu hoạch lớn, Diệp Phàm bí mật ẩn tung tích đi vào trước tường thành, thi triển bí quyết chữ “Hành” đi ngang qua mà vào, mặc dù có trận văn ngăn cản, nhưng cũng khó có thể ngăn lại hắn. Trong thành toàn một cảnh tĩnh mịch, không có một chút dao động sinh mệnh, chỉ có âm binh thưa thớt đi lại trên đường phố cổ xưa, nhìn không thấy một chút chỗ dị thường nào. Đột nhiên, cả tòa cổ thành âm khí mênh mông xao động kịch liệt, các loại khí tức rét căm căm tụ tấp đến phía hắn nơi này. Đây là một tòa tử thành, mà Diệp Phàm là một sinh mệnh thể, bị văn lạc cổ trận cường đại mà quỷ dị cảm ứng được, dẫn động âm binh khắp thành đánh tới hướng nơi này. - Người nào... dám xông vào phủ của ta? Truyền đến một thanh âm khàn khàn, trầm thấp khiếp người, ngay lập tức hắn đã tới nơi mang theo âm vụ ngập trời. Đây là một tướng lãnh của âm binh, thân khoác giáp trụ màu đen, lộ ra một đôi con ngươi lạnh lẽo sâu kín lập lòe như ánh ma trơi, tản ra thánh uy kinh người. Ở phía sau hắn đông nghìn nghịt một mảng lớn mấy trăm âm binh, mỗi tên đều cầm binh khí ùa tới vây kín Diệp Phàm. - Rốt cục gặp được một tên có dao động thần thức! Diệp Phàm lẩm bẩm. Chẳng những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng. Rất nhanh, hắn giật mình kinh hãi, tên tướng lãnh âm binh này Tiên Thai là màu đen, cùng sự thánh khiết của tu sĩ bất đồng, nơi đó âm khí trùng trùng lớp lớp, như là quỷ quật. - Nơi này đến tột cùng là địa phương nào, các ngươi là tồn tại gì, vì sao thủ hộ chỗ này? Diệp Phàm hỏi. - Trên đường Địa phủ... một đạo quan, ngươi vì sao... dám xông vào? Thanh âm của hắn khàn khàn, không rõ ràng lắm, thần thức rất tán loạn. - Địa phủ ở nơi nào? Diệp Phàm hỏi lại. - Không biết, ngươi... phải gia nhập chúng ta! Đột nhiên hắn thét dài một tiếng, cả tòa hùng quan đều chấn động, xa xa đông nghìn nghịt, nơi nơi đều là âm binh phóng vọt tới nơi này. Cùng lúc đó, lại là một tiếng thét dài, vị tướng lãnh âm binh thứ hai xuất hiện, hóa thành một đạo ma quang màu đen xông tới vây công Diệp Phàm. Đây là một hồi chiến đấu không thể tránh được, tướng lãnh âm binh suy nghĩ rất đơn giản, muốn Diệp Phàm hóa thành một thành viên trong bọn họ, trở thành thi thể tiến vào Địa phủ. - Trăm quỷ đi đêm, đoàn thi thể múa may. Thúc thúc mau mau xông vào luân hồi Địa phủ đi, thành công chúng ta chính là Thần! Tiểu phá hài hưng phấn kêu lên. Đây là truyền ngôn nhảm nhí, Diệp Phàm không thèm để ý tới, bắt đầu chiến đấu. Lục Đạo Luân Hồi Quyền vừa ra, huyết khí màu vàng mênh mông, rất nhiều âm binh hóa thành làn khói đen, một số rất ít thì biến thành pho tượng người ngọc rơi xuống mặt đất. Cường đại như Diệp Phàm ngày nay, hoàn toàn có thể xưng tôn một phương, có thể trấn áp một vực, mặc dù là ở trong một cổ quan trong Địa phủ cũng không sợ. “Phốc, phốc...” Một tiếng lại một tiếng quyền kêu vang, quyền lực của Diệp Phàm tuyệt đối có thể dễ dàng đánh vỡ núi sông vạn vật, bẻ gãy nghiền nát tất cả, từng mảng từng mảng âm binh hóa thành tro bụi. Diệp Phàm hạ xuống một bàn tay to màu vàng, như Thiên Đế hạ giới, hai đại tướng lãnh liền muốn động cũng không nhúc nhích được, tất cả đều bị trấn áp, mặc cho bọn hắn gào rống làm mọi cách đều vô dụng. Diệp Phàm dò tra Tiên Thai màu đen của họ, bên trong vô cùng hỗn loạn, bọn họ chỉ có ý thức đơn giản là phụng mệnh thủ hộ nơi đây, ngoài ra không có tạp niệm gì khác, đây là một chỗ trọng yếu khi âm binh quá cảnh Âm phủ cần tới. - Thúc thúc thật quá cường đại, đánh bại cả Địa phủ, chúng ta thành Thần rồi sao? Dương Hi kêu lên. Diệp Phàm nhức đầu một trận, dự cảm có điều không ổn, hắn chạm tới một đại bí mật kinh người từ xưa đến nay: Thiên Đình bị huỷ diệt, nhưng thống trị Âm phủ vẫn chưa hỏng mất, qua năm tháng dài dòng như vậy vẫn luôn điều binh khiến tướng, vậy đến tột cùng là đi chinh phạt phương nào? - Ta có thể từ địa phương này tiến vào Địa phủ của thời đại thần thoại hay không? Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, rồi áp tải hai tên tướng lãnh đi trước, tìm kiếm trong khắp cổ thành. Đột nhiên, trong lòng Diệp Phàm chợt ngưng trọng, toàn thân phát sáng, máu màu vàng sôi trào, rậm rạp bộ lông màu đỏ từ bên ngoài da hắn mọc ra ngoài, toàn thân đau đớn, trong lòng lo lắng không yên. Trung tâm cổ thành, có từng đạo Nguyên Thiên Văn Lạc ngang dọc đan vào nhau, phát ra hào quang chói mắt, toàn bộ đã kích hoạt rồi. Có từng đợt máu loãng lan tràn dọc theo những trận văn kia, làm cho nơi đây thoạt nhìn vô cùng yêu tà, tràn ngập một loại dao động pháp lực quỷ dị mà cường đại. Ngay tại trung tâm trận văn màu máu kia có một thân ảnh cao lớn đưa lưng về phía hắn, toàn thân mọc đầy lông đỏ thầm giống như một ác ma. - Diệt cho ta! Diệp Phàm hét lớn, liền hiện lên một màn sương máu màu vàng, ngăn cách khí tức bất tường bên ngoài thân thể hắn, bộ lông màu đỏ máu trên toàn thân hắn lập tức bị đốt sạch sẽ, trong cơ thể tiết ra từng tia từng tia âm khí. - Ngài là tổ sư Nguyên Thiên đời thứ mấy, hoặc là tồn tại nào trong tinh không? - Không biết khởi điểm, không biết chung điểm, tận cuối Luân hồi, đã sắp kết thúc! Thân ảnh cao lớn toàn thân đều là lông đỏ này thoắt xoay người lại, ngay cả con ngươi đều đỏ như máu.