[Dịch] Già Thiên

Chương 1354 : Ác niệm Thần minh

Ngày đăng: 10:16 06/09/19

Dưới tinh không chư hùng đều run rẩy! Mỗi người đều lông tóc dựng đứng, loại sinh vật này quá ít thấy, muôn đời cũng không thấy được bao nhiêu vị, hơn nữa tất cả đều là tồn tại khủng bố, khó có thể đối phó. Bóng đen này rất mơ hồ, thân khoác áo khoác đen che khuất toàn thân, hắn như là từ thời đại thần thoại tới đây, mang theo một loại tang thương, một loại yêu tà nghịch thiên. Thần Chi Niệm tương truyền là ác niệm của Thần minh trên chín tầng trời sau khi chết sinh ra, đối lập với chí thần chí thánh khi còn sống, có ma tính đáng sợ nhất. Ai cũng không nghĩ tới, trên người Bá vương lại mang theo một Thần Chi Niệm, mà lại cùng tồn tại cùng hắn, bình an vô sự, đây là loại nghịch thiên đến mức nào? Từ xưa đến nay, còn không có nghe nói qua một người bình thường nào có thể chung sống hoà bình với loại ác niệm chí tà này, điều trái lẽ thường này thật khiến người ta sởn tóc gáy, cảm thấy thật khó tin. Mà Thần Chi Niệm này phi thường cường đại, xưng được với chí ác chí tà, từ hắn tỏa ra khí tức có từng đạo từng đạo ô quang vờn quanh thân thể như là vầng hào quang tử vong, khiến người ta chán ghét. Hắn vừa xuất hiện, tinh không đều sợ run! Một cổ âm khí cường đại thổi quét cả vòm trời này, như là một thanh trường đao sắc bén trắng sáng như tuyết thổi qua bên ngoài thân thể mọi người. Rất nhiều người lông tơ rơi rơi xuống, cơ thể sinh đau. Chỉ dao động cường đại khuếch tán, chư hùng đã cảm giác một trận áp lực! - Đây... là Thần Chi Niệm sinh ra từ thời đại thái cổ, không phải cận cổ, cũng cách xa thái cổ, bằng không không có thực lực bực này! Có một lão nhân nói như vậy. - Dựa theo thực lực mà xem, đích xác như thế, nhưng nếu là tình huống đặc thù, vậy khó có thể xác định! Một lão nhân khác tiếp lời, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng. Đại đế cổ hoặc Cổ Hoàng thường có công tích lớn với sinh linh trong thiên hạ, sau khi chết cùng sẽ được người ta ghi nhớ mãi không quên, lực tín ngưỡng của chúng sinh có thể trợ giúp bọn họ tạo ra ác niệm. Đây là nguyên nhân căn bản sinh ra Thần Chi Niệm! Từ ý nghĩa nào đó mà nói, bị chúng sinh đàm luận nhiều nhất, thường xuyên treo nơi miệng Đại đế, như vậy một khi hắn sinh ra Thần Chi Niệm nhất định là cường đại nhất. Nếu mất đi quá lâu bị chúng sinh quên lãng, hoặc là tộc đàn của chính mình sớm đã diệt vong, như vậy người bàn luận về hắn cũng sẽ ít đi, mặc dù ở dưới điều kiện đặc thù sinh ra Thần Chi Niệm cũng không phải không thể đối phó. Cũng không phải mỗi một vị cổ đế đều sẽ sinh ra Thần Chi Niệm, trừ phi trước khi chết có chấp niệm quá sâu, và lại có các loại nhân quả phức tạp. Bằng không dưới tình hình chung, căn bản không có loại sinh vật này xuất hiện mới đúng. Thần Chi Niệm này chưa nói tới chí cường, nhưng là hơn xa Bá vương, vì vậy có lớp nhân vật người già dựa vào đó suy đoán ra hắn là ác niệm của chí tôn niên đại thái cổ. Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào bóng đen kia, không phải lần đầu tiên hắn gặp Thần Chi Niệm, vả lại còn từng cùng chư hùng liên thủ đại chiến qua, nên biết rõ sự đáng sợ của loại sinh vật này. Thần Chi Niệm này tuyệt đối không thể địch lại được, dù sao cũng là ác niệm tán loạn của Đại đế cổ tụ thành, một khi bức hắn vào tuyệt cảnh, nói không chừng sẽ hủy diệt cả tinh không. - Nếu như có thể làm thức tỉnh kiếp trước của hắn, làm cho thiện niệm thức tỉnh, thì sẽ không công tự phá! Diệp Phàm lẩm bẩm. Ở thế giới này Thần Chi Niệm sợ nhất chính là lôi kiếp hoặc các lực lượng chí cương chí dương, đáng tiếc hiện giờ hắn không phải là thời gian độ kiếp, không có cách nào dựa vào đó diệt trừ Thần Chi Niệm. - Thánh thể ngươi cho là dựa vào một tòa pháp trận là vây khốn được ta sao? Phá mở cho ta! Bá vương rống to. Cấm Tiên Thất Phong đã hạ xuống, tinh huy luyện chế thành một tòa nhà giam, trấn phong hắn ở trong đó, toàn thân đều là máu tím, lộ ra xương cốt màu trắng có thể thấy được rõ ràng. Thần Chi Niệm đứng bên cạnh hắn, tuy có tinh huy vô tận, nhưng chỗ hắn đứng lại là một vùng mờ tối, mơ mơ hồ hồ. Lúc này hắn quay phắt mình nhìn về phía Diệp Phàm. Đó là một đôi mắt khó tả? Vừa vô tình, ác nghiệt, vừa tràn ngập hàn ý tử vong, như là Ma tôn của thời đại hắc ầm buông xuống, một lần nữa xuất hiện trong vũ trụ mênh mông này, làm cho người ta cảm giác được một loại tình tự tuyệt vọng. Hắn phát ra một tiếng gào rống trầm thấp, lập tức bầu trời vũ trụ mênh mông đều rung chuyển kịch liệt, khí tức lưu động cuồng bạo khiến mỗi người trong tinh không đều lạnh từ đầu đến chân. - Thần Chi Niệm này có chút đặc biệt, không thể theo lẽ thường để phán đoán niên đại của hắn, thực lực của hắn thực cổ quái, không dễ phán đoán suy luận! Thanh âm già nua lúc năy lại lên tiếng. - Đây hẳn không phải là một hồi nhân họa chứ? Lão nhân khác rất là lo lắng. Thần Chi Niệm nhích động rồi, hắn rít gào trầm thấp âm khí ngập trời, rồi lại trực tiếp đánh tan hào quang rực rỡ của nhật nguyệt tinh tú, tất cả quay về ảm đạm. Một tiếng nổ phát ra! Không có người nào biết hắn vận dụng loại bí pháp như thế nào, chỉ thấy nơi đó hoàn toàn bị dập tắt, cấm Tiên Thất Phong bị hắn làm tan rã, nhà giam với tinh huy luyện chế thành vỡ nát, ác ma này cùng Bá vương trước sau thoát vây, như dã thú xổng chuồng. Trong phút chốc, sát ý thổi quét càn khôn, vũ trụ dường như rơi vào hắc ầm, các loại tinh huy đều bị đạo ác niệm kia che phủ. Hắn như là một Ma tôn vượt giới mà đến, thống trị hết thảy nơi này. - Thánh thể ngươi dùng pháp trận vây ta, hiện tại bị phá trừ, để ta xem ngươi có thể trốn đi đâu. Hôm nay không luận gì khác, chỉ luận sinh tử! Đôi mắt Bá vương lạnh căm, lồ lộ sát khí. Một trận chiến này chỉ có một người có thể sống sót, bọn họ là kẻ địch truyền đời, phải ngã xuống một người, chỉ như thế mới có thể tính là có một kết quả. Diệp Phàm đứng trên tinh không tinh hà vờn quanh thân, chỗ khu vực hắn chí thần chí thánh, tràn ngập khí tức dương cương, bởi vì Thần Chi Niệm hắn sắp đối phó cực kỳ kiêng kị với thứ này. - Sát! Bá vương thét dài, cùng Ma Chủ kia phóng tới phía trước, hóa thành hai luồng hào quang xé rách vũ trụ, hỗn độn khí đều bị chấn bay ra. - Thái cực sinh lưỡng nghi! Diệp Phàm khẽ quát, vung tay ném ra từng cây lại từng cây đại kỳ do chính mình khắc ra, cắm trong tinh không, là để gia tăng lực lượng của pháp trận. Đồng thời, hắn không ngừng thi triển Nguyên Thuật, kích hoạt cổ trận to lớn dưới phiến tinh không này, vận dụng pháp tắc Nguyên Thuật cực cảnh, vạn vật sống lại, lớn như nhật nguyệt tinh tú; nhỏ như hạt bụi vũ trụ; nơi nơi đều có sinh mệnh. Tàn trận của Thiên Đình cổ lưu lại lóe sáng, một khối khu vực Diệp Phàm đặc biệt bày ra lại hừng hực lên, một cái Thái cực tiên đồ không tính lớn, nhưng cũng không nhỏ xuất hiện. Ở trong đó có nhật nguyệt xoay tròn, có vẫn tinh là đạo tắc đường cong hình rồng, hợp thành một cái trận đồ bất hủ, lúc này phóng thích ra thần lực tuyệt thế. Thiên địa biến hóa, nhật nguyệt lệch vị trí, làm thành một khối tinh vực. Diệp Phàm dùng Nguyên Thuật xuất thần nhập hóa ngăn cách vòm trời, tách rời ra ác ma kia cùng Bá vương. Pháp trận biến hóa, vật đổi sao dời, biển cả thành khô cạn, tinh tú hóa thành bụi bậm... trong nháy mắt này dường như đã trải qua thời gian lâu muôn đời, biến thiên thật khủng bố. Đoàn vẫn thạch tạo thành âm dương đường cong chia vòm trời thành hai, hóa thành hai khu vực Thái Âm Ngư và khu vực Thái Dương Ngư, quấn lấy nhau xoay tròn. Bá vương bị ngăn cách ở khu Âm Ngư, còn Thần Chi Niệm bị ngăn cách ở khu vực Dương Ngư chí dương chí cương. Hai người phân biệt bị cô lập, vây khốn. Trong khu vực chí dương, vạn đạo tinh huy hóa thành từng dòng sông trải rộng ra, tràn ngập dương khí, Diệp Phàm đứng trực diện với Thần Chi Niệm! “Ầm!” Tồn tại như Ma Chủ kia bước từng bước tới phía trước, trong nháy mắt làm cho một mảng tinh huy ảm đạm, dương khí giảm mạnh, mặc dù pháp trận có thể giết chết Vương của Thánh nhân cũng không thể lập tức trấn áp ma này. - Thần Chi Niệm này rốt cuộc là của người nào mà cường đại như vậy, chẳng lẽ sinh ra ở thời cận cổ hay sao? “Cận cổ” theo như lời Thánh nhân trong tinh không cùng phàm nhân, cùng với “cận cổ” theo lời tiểu tu sĩ nói hoàn toàn không phải một khái niệm. - Cận cổ chỉ có một Thanh Đế, cái này... hẳn không phải là ác niệm của hắn sinh thành chứ? Mọi người sợ hãi, đang âm thầm thấp giọng bàn luận. Thần Chi Niệm này dường như thực không đơn giản, cường đại hơn rất nhiều lần so với tưởng tượng của mọi người, khó có thể đối phó. Một tiếng gào rống, ác ma cất bước ung dung mà trấn định, phảng phất như một cái bóng ma của Đại đế cổ, áp lực khiến người ta hít thở không thông. Rất nhiều người hai đùi run rẩy, không kìm nổi phải lạy phục xuống. “Chống đỡ được... quyết không thể quỳ... đây chỉ là một đạo ác niệm của Đại đế, là sinh vật tối tà, không thể bị khí thế của nó chấn nhiếp!” Đại đế cổ phải kính và bái, nhưng loại ác ma hoàn toàn tương phản này lại không đáng để dập đầu. “Ầm!” Ngay mi tâm Diệp Phàm lao ra một cái đỉnh nhỏ, rồi sau đó rất nhanh phóng lớn, bên trong tiếng sấm vang lên không dứt, sương mù mờ mịt, phóng thích ra lực lượng của thiên kiếp, đương trường chấn khiếp Thần Chi Niệm, hắn lập tức dừng lại. Cái đỉnh của Diệp Phàm không giống bình thường, trải qua thiên kiếp quá mức đáng sợ, mỗi lần độ kiếp đều lưu lại trên nó một chút hoa văn lạc ấn các thứ... đó là hội tụ lôi trạch. Ngày nay, mặt trên tranh hoa điểu ngư trùng, nhật nguyệt tinh tú, chư thiên thần kỳ... tất cả đều là thiên kiếp khắc dấu lên nó, ẩn chứa một loại khí tức chí dương vô thượng. Nhiều lần thiên kiếp như vậy đều không tầm thường, ngay cả thiếu niên Đại đế đều từng đi ra chinh phạt, có thể nghĩ mà biết cái loại lôi kiếp này to lớn biết nhường nào, đến nay khí tức lưu lại vẫn còn khiến Thần Chi Niệm kiêng kị. Nhưng mà, ác ma chỉ dừng lại một chốc ngắn ngủi, rồi lại lập tức đi tới, khí tức lôi kiếp chí dương chí cương cũng không thể ngăn cản hắn, hắn không sợ hãi chút nào. - Này... hẳn không phải thật sự là Thần Chi Niệm của Thanh Đế chứ? Thật sự quá cường đại, chỉ có chí tôn cận cổ sinh ra ác niệm mới dám đối kháng với lôi kiếp! - Không đúng! Thanh Đế mới mất đi một vạn năm, không có khả năng xuất hiện Thần Chi Niệm đâu! Trong tinh không, hai lão nhân đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, còn thật sự chú ý, nhỏ giọng bàn luận, đồng thời phân phó môn đồ bắt đầu chuẩn bị, nếu có điều bất ngờ ngoài ý muốn sẽ dùng toàn lực phong tòa nơi đây, tránh cho xuất hiện nhân họa. - Chẳng lẽ là Thần Chi Niệm của A Di Đà Phật Đại đế, hắn truyền đạo ở một số tinh vực cổ xưa, thế gian cùng không biết có bao nhiêu người treo trên miệng hắn, nếu sinh ra Thần Chi Niệm, có nói mạnh nhất trên lịch sử cùng không sai biệt lắm! - A Di Đà Phật Đại đế quá sâu sắc, ta hy vọng vĩnh viễn không có tin tức về hắn. Thần Chi Niệm này thực khủng bố nhưng hẳn là không phải hắn! Hai người rất nhanh ngưng bặt không nói thêm nữa, tất cả đều trầm mặc xuống. Mà những người khác thì vô cùng khẩn trương quan sát chiến trường. Bá vương bị nhốt ở khu Âm. Ác ma dựng thân ở khu Dương, không chỗ nào sợ hãi, nhận tinh huy thanh tẩy; để mặc cho sấm sét trong đỉnh không ngừng kêu vang, vẫn như cũ bức đi tới phía trước. Tình thế nguy cấp, bóng đen đáng sợ này cực kỳ cường đại, sâu không lường được, nhưng lại vượt qua dự liệu của mọi người khiến chư thánh đều run sợ! - Tích dương thành thần, thần trung hữu hình. Hình sinh vu nhật, nhật sinh vu nguyệt. Tích âm thành hình, hình trung hữu thần... Trong tinh không vang lên tiếng tụng kinh, Diệp Phàm ngồi xếp bằng giữa dương khí, miệng tụng kinh văn truyền đi khắp tinh vực. Ma Ảnh kia lập tức chấn động, vô cùng kinh ngạc, như là đã bị xúc động thật lớn. Độ Nhân Kinh! Đây là Độ Nhân Cổ Kinh đầy đủ không sứt mẻ, là bản hoàn chinh Diệp Phàm thu được ở địa cầu. Kinh văn vô thượng này chính là chuyên đối phó với Thần Chi Niệm và Âm Linh mà khai sáng, có được thần hiệu. Đại đa số người cho rằng nó không có chỗ trọng dụng, cũng không phải là tiên kinh, thậm chí ngay cả kinh văn của Thánh nhân đều không tính. Nhưng Diệp Phàm trải qua đủ loại nghịch cảnh cho tới hôm nay cùng không cho là như vậy. Kinh văn này thực rất có thể là một loại vô cùng trọng yếu, là pháp của Linh Bảo Thiên Tôn, là chí tôn đạo giáo của một tinh không khác truyền xuống. Linh Bảo Thiên Tôn chính là một trong đạo giáo Tam Thanh, không biết khởi đầu vào lúc nào, cũng không biết thời kì người nào tọa hóa, xa xưa đến mức người ta không thể thăm dò. Diệp Phàm ước đoán Linh Bảo Thiên Tôn có thể là một trong chín vị Thiên Tôn trước thời đại thần thoại, khẳng định là nhân vật cấp Đại đế, tự nhiên kinh văn hắn lưu lại được xem như Đế kinh. Hậu nhân cho rằng kinh này vô dụng, có lẽ là vì nó không có tỏa sáng ở thời đại này. Diệp Phàm từng suy nghĩ tỉ mỉ, ở thời đại thần thoại có một thế hệ lại một thế hệ chí tôn là truy tìm pháp môn trường sinh mà tiến hành các loại nếm thử không thể tưởng tượng. Tỷ như chôn sống thân thể, thi thể sinh biến, sinh ra linh thần. Tỷ như mai táng một thế thân ở tương lai, khắc ra Luân hồi ấn... Những thứ này đều có thể sẽ bị Độ Nhân Kinh trấn áp! Đây là Diệp Phàm còn thật sự nghiên cứu kinh này nhiều năm sau đó cho ra một cái kết luận không chuẩn xác lắm. Thế nhưng nếu đúng như thế, ý nghĩa và tầm quan trọng của kinh văn này khẳng định có thể chấn nhiếp thế gian. Linh Bảo Thiên Tôn là nhân vật từ trước thời đại thần thoại, ở niên đại đó sớm đã khai sáng một kinh văn này, nhất định là đã thôi diễn tới điều gì, mới để lại một bộ tiên kinh quán thế cho hậu nhân.