[Dịch] Già Thiên

Chương 1356 : Nhân hoàng

Ngày đăng: 10:16 06/09/19

Tốc độ của Thần Chi Niệm cực nhanh, va chạm mà qua, một mảng lớn máu tím rơi văi ra, thân thể Bá vương dứt ngang thành hai đoạn, có thể thấy được lực lượng của Thần Chi Niệm cường hãn đến cỡ nào, thể phách của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch kiên cố biết bao, nhưng mà vẫn không chịu nổi một kích của Ma tôn! Thấy kết quả thế này chư hùng đều sửng sốt, đều trố mắt nhìn trân trối. Bá vương dùng mãnh phi thường vậy mà sau khi chống lại Thần Chi Niệm, thân thể được xưng là bất diệt đều bị đứt đoạn. Máu tím điểm điểm lóe ra hào quang thần tính. Thần Chi Niệm vọt qua, tinh hà đảo ngược, thay trời đổi đất, tới xa xa vô tận. Trong lòng hắn có kiêng kị, từ xa quay đầu nhìn lại, chiếc quỷ đăng bùng cháy ngọn lửa chí dương kia lại trở về bên cạnh Diệp Phàm. - A... Bá vương gào rống, vận chuyển bí quyết chữ “Giả” trọng tổ thân thể, sắc mặt khó xem đến cực điểm, thiếu chút nữa bị hủy diệt trong tay Thần Chi Niệm do chính mình triệu hoán. Tự nhiên hắn không cam lòng, từ đầu đến cuối đều không phải là thực lực không đủ, mà lại nhiều lần bị thương, trong lòng hắn nghẹn uất tới cực hạn, hận không thể dập nát vũ trụ tinh không. - Thánh thể ngươi có dám chiến một trận cùng ta không? Ta tự trói một tay đánh với ngươi! Bá vương rống to, đầu đầy tóc đen bay múa, đồng tử âm lãnh sâu kín. Hắn cần chiến đấu tới máu chảy đầm đìa, tắm trong máu màu vàng của Thánh thể để tẩy sạch sỉ nhục. Phiến tinh không này ở vào khu vực Dương Ngư, tự nhiên là khí thuần dương, chí cương chí cường, rực rỡ loá mắt ập vào mặt. Diệp Phàm đứng trên tinh hà, tắm trong thần huy, bình tĩnh lên tiếng: - Còn chưa đủ sao? Trận chiến này đã thuyết minh hết thảy! Chí tôn trẻ tuổi của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch toàn thân máu chảy đầm đìa, đầu đầy sợi tóc dựng thẳng, hai mắt mở to, hào quang tím xuyên thủng hư không, tự nhiên không cam lòng, đáng tiếc hắn cách pháp trận vô cùng tận kia không thể đến gần Diệp Phàm. - Thái Âm Hoàng tỉnh lại đi! Hắn tế ra một tòa tế đàn cổ xưa, phía trên văn lạc đại đạo một cái lại một cái tràn ngập Thái Âm lực, có khí tức chí tôn tuyệt đại. Mọi người vô cùng kinh ngạc, tất cả đều thân thể rét run, lông tóc dựng đứng, như có vô số cây cương châm đâm trên người. Đau đớn khó chịu. Đó là chí âm xâm nhập, nó có thể làm đông lạnh hồn cốt người ta. - Đúng thật là hắn! Thần Chi Niệm của Thái Âm Cổ Hoàng... Ở chỗ sâu trong tinh không, hai lão nhân hoảng sợ thất sắc, đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều khiếp sợ. - Thần Chi Niệm của hắn không phải sớm đã xuất thế rồi sao? Hẳn là đã sớm tan biến trong năm tháng, như thế nào có thể tồn tại đến bây giờ, mà còn cường đại như thế?! Hai người đều có chút không tin. Một Thần Chi Niệm cường đại như vậy, xác nhận phải sinh ra ở cận cổ mới đúng, ai mà nghĩ tới lại là Nhân Hoàng ở năm tháng xa xưa vô tận. Trong đó một người nhìn chằm chằm tế đàn dùng Huyết hồn thạch xây thành kia, biến sắc, nói: - Có lẽ có liên quan với Huyết hồn thạch này! Nó giống như cổ tháp, là phù đồ của Phật Giáo, hội tụ lũ thần chi niệm Thái Âm kia! Lão nhân kia cùng biến sắc, nghĩ tới một loại khả năng, run giọng nói: - Là kết quả thử nghiệm của các vị chí tôn kia ư!? Bất kể là thời đại thần thoại hay là hiện tại, đều có người theo đuổi trường sinh mong được thành tiên. A Di Đà Phật Đại đế, Vũ Hóa Đại đế... ở thời đại trung cổ, đều từng làm ra thí nghiệm đáng sợ, bọn họ là cao thủ của đạo này. Vì thế, bọn họ tiến hành rất nhiều thí nghiệm, vì để bất hủ, vì để trường tồn ở thế gian, các vị chí tôn này phải trả cái giá không thể tường tượng. Thì đừng nói là thí ngiệm trên người người khác càng không thể tưởng tượng. Tương truyền A Di Đà Phật Đại đế đã từng tạo ra Huyết Phù Đồ để nghiên cứu về Thần Ma cổ đại. - Tòa Huyết Tế Thai này là phù đồ của A Di Đà Phật Đại đế xây thành, dùng bí pháp kéo dài Thần Chi Niệm của Thái Âm Hoàng, quan sát ác niệm của Nhân Hoàng sinh trưởng để dò tìm áo nghĩa bất hủ! Một lão nhân nói ra một bí tân năm xưa. Người còn lại gật đầu, thần sắc ngưng trọng, nói: - Đúng vậy! A Di Đà Phật Đại đế sâu không lường được! Đi lên con đường này khiến người ta khiếp sợ, đến tột cùng đã làm những thí nghiệm nào khó có thể biết rõ. Nhưng Huyết Phù Đồ này tuyệt đối là thật, không phải giả! Lúc này, bọn họ có thể xác định gương mặt tái xanh giống như một thân ảnh thi thể cổ xưa kia, chính là hư ảnh của Thái Âm Cổ Hoàng, là Thần Chi Niệm của hắn. Bởi vì bọn họ ở vết khắc lưu lại trên vách đá từ thời thái cổ, từng nhìn thấy hình ảnh Nhân Hoàng hùng thị lục hợp bát hoang, độc tôn vũ trụ. Đương nhiên, vết khắc trên đá đó so với Thần Chi Niệm vĩ ngạn hơn nhiều lắm, chân chính nhất cử nhất động trong thiên địa đều khí nuốt núi sông, ánh mắt có thể đứt đoạn thời không, muôn đời độc tôn, cũng không phải một đạo ác niệm có thể sánh bằng. Đó là một loại tự tin siêu nhiên, có được tư thái vô địch cổ kim. Tuy rằng chỉ là một hình ảnh khắc vẽ, nhưng lại biểu hiện ra hình thái chân chính vô cùng nhuần nhuyễn, xưng tôn cổ kim. Đáng tiếc, thời gian quá mức lâu dài Nhân Hoàng có vĩ đại đến mức nào đi nữa, cũng có một ngày mục nát hủy diệt. Thần Chi Niệm này sinh ra dựa theo lẽ thường mà nói hẳn là đã tan biến trong năm tháng rồi. Huyết Phù Đồ bay ra, phát ra tiếng ô ô, nó với Huyết hồn thạch hãn thế xây thành, tràn ra từng đợt từng đợt thần hồn lực cuồn cuộn mãnh liệt, giống như có một Cổ đế đang ngủ say trong đó, buông xuống tia tia tiên quang ép sụp đổ vũ trụ. Thần Chi Niệm hóa thành một luồng hào quang vọt tới, sương mù xám ngập trời, tản phát ra uy thế kinh người, một lũ khí tức chí tôn tràn ngập khiến người ta kinh sợ. Con ngươi hắn càng thêm lãnh liệt, ánh mắt nhìn về hướng Diệp Phàm nơi đó, khống chế Huyết Phù Đồ tiến lên, không còn kiêng kị cái đèn cổ thân người mặt quỷ kia nữa. Áo khoác màu đen lật lên lộ ra một gương mặt trắng như tuyết, như là một cổ thi mai táng trong lòng đất nhiều năm vừa khai quật lên, lạnh lùng nhìn hết thảy thế gian,. Diệp Phàm câm nhận được áp lực thật lớn, pháp trận dưới chân ù ù vang động nhưng lại sắp sụp đổ. Không chỉ như thế, ngay cả thân thể hắn đều sắp trở thành mảnh nhỏ. Hắn không thể cho phép loại chuyện này phát sinh, mười ngón đều xòe ra, từng giọt từng giọt máu màu vàng rơi xuống pháp trận dưới chân, thủ hộ chính mình. Pháp trận cấm kỵ của Ngô Dịch tổ sư Nguyên Thiên đời thứ tư khai sáng, được thánh huyết thiêu đốt có thể làm tăng vọt uy lực của cổ trận lên gấp mấy lần, pháp văn hóa thành màu vàng lan tràn, càng ngày càng rực rỡ. Đồng thời ngay lúc đó, máu của Diệp Phàm cũng chảy về phía cây đèn hình người mặt quỷ, trợ giúp ngọn lửa càng sáng lên. Trong đó chính là thiêu đốt tinh khí, thậm chí là mờ của Cổ Thánh, hắn dùng máu màu vàng rót vào đồng dạng cũng có công hiệu. Nhưng mà, Huyết Phù Đồ vừa ra, dường như Thần Chi Niệm của Thái Âm Hoàng không chỗ nào sợ hãi nữa, mặc dù bị Đồng Đăng làm tổn thương, không ngừng nổ tung đoàn đoàn âm vụ, nhưng hắn vẫn là kiên định bức tới gần. Tình thế nguy cấp tới cực điểm, thân thể Diệp Phàm nứt nẻ, một mảng lớn sương mù màu xám xâm lấn đến, làm cho máu thịt hắn bóc ra, lộ ra xương trắng dày đặc. Còn tiếp tục như vậy hắn sẽ trở thành một khung xương trắng dính máu, ngay cả nguyên thần đều sẽ tan rã, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! - Thực lực chênh lệch quá lớn, mặc dù hắn nắm giữ cổ khí của Linh Bảo Thiên Tôn để lại thế gian, cũng khó mà trấn áp Thần Chi Niệm cường đại như vậy! - A Di Đà Phật Đại đế đến tột cùng làm cái gì, thật sự là khiến hậu nhân sợ hãi, nhưng lại để cho Thần Chi Niệm của Thái Âm Nhân Hoàng sống mãi tới ngày nay! Ở chỗ sâu trong tinh không hai vị lão nhân nói nhỏ, bọn họ không thể ngồi xem chuẩn bị xen vào, sắp sửa ra tay. Chợt Diệp Phàm phát ra một tiếng quát lớn, tự nhiên hắn sẽ không khoanh tay ngồi chờ chết. Cái đỉnh chìm nổi trên đỉnh đầu hắn chợt phát ra tiếng nổ lớn, tự khi xuất thế đến nay trải qua lôi kiếp lưu lại dấu vết, tất cả đều sáng lên, thiên kiếp giống như chân thật tái hiện. Vả lại trong miệng đỉnh có từng dòng thần hà tuôn chảy ra, rơi xuống, như là từng đạo thác nước lớn phi thường bao la hùng vĩ, che phủ Diệp Phàm ở phía dưới. Đây là cái gì? Chư hùng biến sắc. Mọi người nghe được tiếng gào rú của sinh linh, hình như có tới mấy ức người đang thành kính cầu nguyện, vang vọng khắp tinh không vũ trụ, đây là một cỗ niệm lực mênh mông. Diệp Phàm từ trên địa cầu khai sáng ra Thiên Đình, giao cho đệ tử ký danh Trương Thanh Dương thay mặt hắn cầm đỉnh đi khắp thiên hạ, thu thập niệm lực của tín đồ dung hợp mà thành, biến thành tín ngưỡng lực tinh thuần nhất. Đúng lúc này như thác nước buông xuống, từ trên vách đỉnh các loại đồ ngân tràn ra, mênh mông không dứt, cùng chúng sinh cùng tồn tại. Nhiều năm qua như vậy Diệp Phàm cùng không có sử dụng tới, bởi vì hắn cảm thấy đây không phải là lực lượng của bản thân, đối với phát triển tương lai không có lợi, và có thể trở thành gông cùm xiềng xích. Không thể tưởng được ngày nay nhưng lại phát ra công dụng, ở trong tiếng tụng kinh của hắn, điều động những niệm lực tinh thuần này, chúng sinh như là cùng theo hắn cùng nhau tụng Độ Nhân Kinh, thần năng lập tức tăng vọt cũng không biết bao nhiêu lần. Cùng lúc đó, trên bầu trời rậm rạp nơi nơi đều là bóng người, như là vô tận Thần Ma đồng loạt phát ra tiếng quát, chấn cho Thần Chi Niệm thối lui. - Tụng chi thập quá, chư thiên diêu xướng, vạn đế thiết lễ, hà hải tĩnh mặc, sơn nhạc tàng vân... Diệp Phàm tụng kinh. Chư hùng vừa kinh sợ vừa ngưỡng mộ, Độ Nhân Kinh không sứt mẻ quả nhiên diệu dụng đoạt thiên địa tạo hóa, chư thiên ca xướng, vạn đế thiết đặt ra lễ... đây dường như cùng cảnh nhìn thấy trước mắt có chút phù hợp. Ở sau lưng Diệp Phàm rậm rạp, nơi nơi đều là hư ảnh Thần ma, hơn nữa pháp tướng chúng sinh cũng đều hiện lên, cùng theo hắn xướng kinh, chấn động tinh không. Màn sương mù xám bị đuổi tản ra, máu thịt màu vàng tái sinh trên khung xương của hắn, mà pháp trận dưới chân hắn cũng vững chắc lại, đồng thời cái đèn hình người mặt quỷ lơ lửng trước hắn, hào quang hừng hực, uy lực tăng vọt. Hơn nữa, mọi người dưới tinh không giật mình phát hiện, trong vô tình lại cùng theo vào trong một loại tiết tấu, không ít người không kìm nổi tụng kinh, xướng kinh theo. Theo thời gian trôi đi, càng ngày càng nhiều người gia nhập, cùng nhau tụng kinh, khắp trong thiên địa hình như có một loại lực lượng kỳ bí dẫn động mà ra. Đây là một sức mạnh thần thánh to lớn không thể tưởng tượng. Trong đó nhưng không ít Thánh nhân, một đám người khổng lồ như vậy tụng kinh thì cái gì không thể độ hóa chứ? Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh nổ vang, vạn đạo thác nước trút xuống, Diệp Phàm ngồi xếp bằng phía dưới, ngâm tụng Thiên Tôn kinh văn. Vô tận Thần Ma cộng minh cùng chúng sinh, cùng quần hùng, tiếng Độ Nhân Kinh vang vọng tinh vực, có thể làm tan rã Âm Linh. Thần Chi Niệm của Thái Âm Hoàng sớm đã dừng lại, tách rời Huyết Tế Thai, cả thân thể hắn tràn ra từng đợt từng đợt ô quang, sương mù màu xám bị chưng hơi sạch sẽ. Hắn không ngừng mơ hồ cho đến sắp sửa biến mất. Bỗng nhiên ngay lúc đó, một cổ khí tức chí tôn cực kỳ vĩ đại thông suốt quá khứ, hiện tại, tương lai, trong khoảnh khắc bạo phát ra! Ngay lúc thân ảnh mơ hồ kia gần như sắp tan biến, bỗng xuất hiện một thân thể oai hùng vĩ ngạn, bễ nghễ thiên hạ, lại biến thành lực lượng lưu động muôn đời năm tháng. Khắp tinh không, chư thánh đều sợ run, tất cả đều quỳ xuống, bao gồm Hộ đạo giả là Đại Thánh tuyệt thế trên cổ lộ, cũng đều dập đầu bái lạy. Căn bản không thể tự chủ, là một loại thần phục cùng cúng bái từ sâu trong linh hồn. Nhân Hoàng tái hiện! Thái Âm Hoàng cách thời gian muôn đời, ác niệm của hắn bị Diệp Phàm mượn dùng cổ trận, đạo khí của Thiên Tôn, cùng với chư thánh trên tinh không và niệm lực chúng sinh làm tan đi, không nghĩ tới ý chí chân linh tức khắc sống lại, hiển hóa ở nhân gian. Hắn không có khả năng sống mãi với thời gian, nhưng cái loại tư thái vô địch này, mặc dù chỉ là một hơi thở, cũng đủ để chấn nhiếp cổ, kim, tương lai. Đây chỉ là một hư ảnh của hắn, chưa nói tới chân thân, chỉ có một phần ý chí chân linh mà thôi, cùng đã như thế, quả thật khiến người ta rung động đến mức tận cùng. - Trên con đường thành tiên xảy ra biến cố, lòng có tiếc nuối, chấp niệm không tiêu tan... Tuy là một tiếng than nhẹ, nhưng lập tức truyền đi khắp tinh không, chấn cho mỗi người run rẩy, hồn phách cộng minh, dập đầu triều bái.