[Dịch] Già Thiên
Chương 1397 : Hình khắc trên đá
Ngày đăng: 10:17 06/09/19
Thần tộc tồn tại thực sự trên đời, là một chủng tộc nghịch thiên, đại biểu cho vô địch và chí cường, là một loại huyết thống cực kỳ cường đại và hiếm thấy xưa nay.
- Từ trong Nhân tộc tách ra ngoài, tự lập làm một tộc, Thần tộc này thật đúng là tự phụ và kiêu ngạo, nhưng lại quên tổ tông!
Bàng Bác căm giận nói.
Chuyện này đã lâu lắm rồi, ngày nay có nói tiếp cùng không có gì ý nghĩa, tối thiếu ở các tộc khác xem ra, Thần tộc hùng mạnh và cao quý, không có can hệ gì với Nhân tộc.
Nhân tộc có lịch sử cổ xưa lâu dài, cũng không biết chân chính khởi nguyên từ địa phương nào, bất kể là Bắc Đẩu hay là Tử Vi cổ Tinh Vực, tục truyền đều là cổ tổ của nhân loại đi xa, tới đó khai thác lập ra quê hương.
Sinh mệnh tổ tinh của Nhân tộc đến tột cùng ở phương nào, ngày nay ra sao, sớm đã không thể hiểu hết, một ít manh mối cùng bí tân dần dần mai một trong dòng chảy thời gian.
Thần tộc trong quan tài đá hơi thở yếu ớt, nhưng hào quang trên người càng hừng hực, hắn lộ thần sắc kích động, gian nan lên tiếng cãi lại:
- Thần tộc... là bộ tộc rực sáng nhất, không có quan hệ gì với Nhân tộc!
Hắn đã sắp tọa hóa, thân thể vô cùng suy yếu, lúc này lại kích động như vậy, dùng hết khí lực hô lên, thân thể co rút một trận, mắt thấy đã không xong rồi.
Trong xương trán Diệp Phàm một tiểu nhân màu vàng cất bước đi ra, muốn đi vào thức hải của người Thần tộc này, tìm hiểu tin tức tường tận hơn.
Nhưng mà, mi tâm của người Thần tộc này rất nhanh nứt nẻ, phát ra hào quang hừng hực, lại sắp hóa đạo, sắp nổ tung.
Hiển nhiên, hắn rất cương liệt, thà chết cũng không để cho người khác chạm đến trung tâm của tộc mình. Vả lại lạc ấn của cường giả bộ tộc này lưu lại, lúc này được kích hoạt thủ hộ Tiên Thai, không cho ngoại tộc xâm nhập tìm hiểu bí mật của họ, nếu không sẽ tự hủy.
- Chúng ta từng thử qua, hắn thà rằng lập tức hóa đạo, cùng không để chúng ta nhìn xem!
Long Mã giải thích.
Tiểu nhân màu vàng lui về Tiên Thai của Diệp Phàm. Px2hút chốc hắn mở mắt, bắn ra hai tia sáng sắc bén, vận chuyển bí quyết chữ “Giả” lại chữa thương tiếp cho gã Thần tộc, khôi phục căn nguyên khí của hắn.
- Ta cũng không muốn tìm hiểu Thần tộc, cũng không muốn là địch, ngươi nói cho ta biết tung tích của Diêu Quang, chuyện khác chúng ta không chạm đến!
Nghe tới cái tên này, gã Thần tộc lập tức nghiến răng nghiến lợi, đầu tóc bạc không gió mà bay tung, thần sắc tràn ngập hận ý dọa người.
Diêu Quang ở bốn năm trước đã rời đi, hắn bị hại đã qua bốn năm. Ở thời điểm đó bọn họ đều là Thánh nhân, nhưng căn nguyên của Diêu Quang lại khủng bố ngập trời, khiến cho gã Thần tộc kiêu ngạo tự phụ này phải khiếp sợ.
- Khi hắn không triển lộ, Thần họàn thêm thân, như là Thái Dương Thần chuyển thế, khí chất có khả năng so đấu cùng Thần tộc ta. Chỉ khi nào ra tay, đó chính là một Thần Ma, như là thay đổi thành một người khác.
Năm đó phát sinh mọi việc, khiến hắn đại hận, bị đánh gục như thế, đến nay nghĩ đến thân thể hắn đều không kiềm nổi phải căng thẳng, như là đang đối mặt với tên đại địch kia.
Diệp Phàm cùng Bàng Bác nhìn thoáng qua nhau. Nhiều năm qua, Diêu Quang cẩn thận giấu mình, thật không hiểu rốt cuộc cắn nuốt bao nhiêu loại căn nguyên thể chất cường đại.
Ngày nay, chỉ riêng một Thần tộc này đã đủ để người khác kiêng kị, khẳng định đã giúp cho Diêu Quang thực lực tăng lên một mảng lớn, cường đại hơn rất nhiều.
- Độc Nhân Đại đế thật sự rất đáng sợ, nhưng lại khai sáng ra loại thiên công này, quả thực nghịch thiên!
Đám Thánh nhân Hắc Hùng đều không kiềm nổi ngạc nhiên thán phục.
- Ta đã nhìn thấy một đại địch quật khởi, tương lai tất phải có một trận chiến, Thần tộc là mục tiêu của hắn, Thương Thiên Bá Huyết cùng chúng ta không hẳn không phải là đối tượng xuống tay của hắn!
Bàng Bác trầm giọng nói.
Long Mã ngày thường hình gian dạng ác, không sợ trời không sợ đất, nhưng lúc này cùng lộ ra vẻ lo lắng, trong lòng ngưng trọng, tương lai có thể sẽ có một trận huyết chiến sinh tử.
Đám Thánh nhân Thiên Hạt, Hoàng kim sư tử, Hắc Hùng đều sinh ra lo lắng trong lòng, loại thiên công này quá nghịch thiên, mỗi lần cắn nuốt một loại căn nguyên sẽ càng ngày càng mạnh, thực lực sẽ tăng lên một mảng lớn.
Ở trên tinh không cổ lộ này, có anh kiệt đến từ các đại tinh vực, đối với Diêu Quang mà nói đây quả thực chính là một cái Tiên lộ tha thiết ước mơ!
Mỗi một vị cường giả với hắn mà nói đều là một lò đại dược. Cứ tiếp tục như thế, một đường huyết chiến như thế hắn sẽ giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, càng ngày càng khủng bố, trở thành chí cường giả.
- Dù có mạnh mấy đi nữa có thể so sánh với Độc Nhân sao, cũng chỉ là một kẻ bắt chước mà thôi!
Diệp Phàm nói, trong mắt rực sáng lên, phong thái tự tin, nói tiếp:
- Ta chờ hắn xuất hiện, nếu đã chiến, sẽ đánh chết hắn!
Đây là một loại tín niệm vô địch, một loại phong tư tuyệt thế, lây lan thật sâu cho mười hai thánh giả, vẻ lo lắng trong lòng bọn họ thoáng cái đều tiêu biến sạch,
Đây cũng không phải lơ là sơ suất, cũng không phải khinh địch, mà là một loại tín niệm, có được một trái tim kiên quyết vô địch, không sợ hết thảy gian nan đau khổ, vượt thoát hết thảy, tinh thần cùng thân thể tấn chức đến một loại trạng thái tốt nhất!
Diêu Quang tự nhiên rất đáng sợ, có thể cắn nuốt căn nguyên người khác làm lớn mạnh bản thân mình. Đồng thời còn có Bất Diệt Thiên Công của Độc Nhân đời thứ hai khai sáng ra. Loại tiên kinh này tới bây giờ còn chưa từng xuất hiện trên thế gian, nhất định sẽ vang dội cổ kim.
Người Thần tộc nằm trong quan tài đá, đầu tóc trắng xoá. Bàng Bác hỏi hắn bao nhiêu tuổi, nếu là tình huống bình thường mà nói, vẻ bên ngoài chân thật của hắn khẳng định sẽ không già lão như vậy.
- Với thọ mệnh của tu sĩ để tính, ta... còn rất trẻ, chỉ có hơn một trăm tuổi!
Hắn tràn ngập vẻ không cam lòng cùng tiếc nuối.
Đây là một gã Thần tộc tự phụ đi ra ngoài lịch lăm, chuyên tìm đến cổ tinh bị đại đạo áp chế để rèn luyện bản thân mình, gần như trước sau cùng Diêu Quang buông xuống sinh mệnh cổ địa này, rồi hai người nổi lên xung đột.
- Diêu Quang lưu lại cho ngươi một mạng, thật có tâm địa từ bi như vậy sao?
Bàng Bác biết bản tính Diêu Quang kia, không động thì thôi, hễ động thì tất nhiên như lôi đình vạn quân, một kích phải chết.
- Hắn bị một vị tiền bối dọa sợ quá chạy mất.
Gã Thần tộc này ảm đạm, mặc dù lưu lại một mạng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, cuộc đời hắn gần như viết lên một dấu chấm hết.
- Ở cổ tinh này còn có tu sĩ cường đại khác sao?
Long Mã không tin, cổ tinh này cũng không lớn, chỉ là một viên tiểu hành tinh, không thích hợp tu đạo. Từ khi hạ xuống đây cũng không hề cảm ứng được chí cường giả nào.
- Đúng vậy! Hắn chỉ quát nhẹ một tiếng, giống như tiếng hoàng chung đại lữ nổ vang, chấn cho nhân thần hồn đều thiếu chút nữa tan mất!
Người Thần tộc này thất thần tự nói, càng ngày càng suy yếu.
- Hình dáng hắn thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Thoạt nhìn thực bình thường, cầm trong tay một cây đao chẻ củi...
Người Thần tộc này còn chưa nói xong, Diệp Phàm lập tức biến sắc, quay đầu nhìn lại hướng thôn xóm kia, lão nhân đã không còn thấy tung tích.
Diệp Phàm hóa thành một tia chớp, xé rách hư không, lập tức hiện ra ở đầu thôn, không thấy đống củi như ngọn núi nhỏ kia, bóng dáng lão nhân biến mất, hết thảy vẫn như cũ thực rõ ràng chân thật.
- Có gì vậy?
Đám Bàng Bác đuổi theo, khó hiểu nhìn hắn hỏi.
- Trước khi các ngươi tới, ta từng nhìn thấy một lão nhân ở chỗ này chẻ củi!
Diệp Phàm nói.
Ngoài ruộng mấy con trâu xanh gặm cỏ, mục đồng thổi sáo, thản nhiên tự đắc. Bờ sông vài nữ nhân đang giặt áo, truyền đến từng tràng tiếng cười đùa, dưới ruộng các lão nông đang cuốc đất...
Hết thảy đều thực tường hòa và yên tĩnh, không có mảy may thay đổi, chỉ là thiếu lão nhân chẻ củi kia.
Diệp Phàm tới hỏi thăm, mấy người kia nghe đều lắc đầu, trong thôn chưa từng có một người như vậy, cùng không có người nào nhìn thấy qua.
Hắn cảm thấy thực giống như thấy quỷ, mới vừa rồi rõ ràng còn nói chuyện với lão nhân kia một lát, như thế nào mới đó đã không thấy tăm hơi, như là một cảnh tượng huyền ảo.
- Người trẻ tuổi, ngươi tin tưởng thật sự gặp một lão nhân như vậy à?
Một lão nhân có vẻ lớn tuổi nhất trong thôn bập bập tẩu thuốc đi tới, nhìn hắn có chút hoài nghi.
- Đích xác như thế! Lão trượng có thể chỉ giáo?
Diệp Phàm thực khách sáo hỏi, đối mặt với người phàm không hiện thần thông, hắn vẫn luôn giữ lễ tiết vốn có.
- Người này như ngươi nói, ta từng thấy qua!
Lão nhân nói.
- Hắn... ở đâu?
Diệp Phàm hỏi tới.
- Đó cùng không phải một người sống!
Lão nhân nhìn về phía hắn với ánh mắt càng thêm hoài nghi, ý tứ thực rõ ràng, người đó không có khả năng xuất hiện ở trong thôn.
Diệp Phàm lập tức ngẩn ra, đám Bàng Bác, Long Mã cũng đều ngẩn người. Ban ngày thấy ma hay sao, điều này dường như không phù hợp lẽ thường?
- Ngươi nói người kia, chính là hình khắc trên vách đá mà thôi, ngay trên núi phía tây kia.
Lão nhân dùng cây quải trượng chỉ phía trước, ngay chỗ mặt trời lặn, cách nơi này không tính quá xa.
Bọn họ rời thôn, rồi khi quay lại, người Thần tộc dĩ nhiên đã đoạn tuyệt khí cơ, chung quy là tọa hóa, vầng hào quang trên người mất đi, trở thành một cỗ thi thể lạnh như băng.
Đám người Long Mã thi triển đại pháp, khiêng cỗ quan tài đá trở lại động phủ cổ, phong ấn ở bên trong, coi như là an táng hắn.
Ngọn núi phía tây thôn kia cách cùng không xa lắm, cũng không cao, càng đừng nói tới hùng vĩ. Nơi này cỏ dại mọc thành bụi, bụi gai trải rộng, không có chỗ gì thần kỳ.
Ở giữa sườn núi, nơi đó có một vách đá, phía trên có khắc một ít hình cổ xưa, thời gian không biết bao nhiêu năm, dấu vết mơ hồ, vả lại còn mọc đầy rong rêu.
Diệp Phàm cẩn thận lau sạch sẽ, quan sát cẩn thận, đột nhiên thần sắc biến đổi, quả thực không thể tin được hết thảy chuyện này.
- Là người khắc trên đá à?
Bàng Bác khẩn trương hỏi.
Diệp Phàm gật đầu. Điều này vượt qua lè thường, khiến hắn không thể tưởng tượng, lão nhân từng nói chuyện với hắn lại là hình khắc trên vách đá. Trải qua năm tháng làm cho bức hình này loang lổ lờ mờ, theo vết khắc tối thiếu là mấy vạn năm trước.
Đây là chuyện gì xảy ra? Một bức hình mà thôi, lại có thể hiển hóa ra, khiến người ta như lạc vào thế giới kỳ lạ. Nếu tồn tại này là thật, thì đạo hạnh của người này phải cao thâm đến cỡ nào.
- Điều này không phù hợp đạo lý mà! Đây là cái gì, một bức hình cổ khắc trên vách đá mà thôi, cái này cũng phải hơn một vạn năm, sao có thể hiển hóa ra một người chân thật được?
Bàng Bác lấy tay sờ soạng.
Đều không phải là chỉ có một bức hình, mà là liên tiếp tám chín hình, có bức đang chẻ củi, có hình cho ngựa ăn, rất đơn giản và giản dị, mới nhìn đều biết không có quan hệ gì với tu luyện. Nhưng mà, vừa mới xảy ra chuyện như vậy, Diệp Phàm sao có thể bỏ qua, nơi này tuyệt đối không phải là tầm thường, khẳng định có ẩn chứa bí mật phi phàm.
Lão nhân chẻ củi kia rốt cuộc là dạng nhân vật gì, nơi này đã qua bao nhiêu vạn năm, còn có thể hiển hóa ra.
Bắt đầu từ bức hình thứ năm mới trở nên không bình thường, có chút đặc biệt, lão nhân ngồi trên một con chân long bay lên trời mà đi.
- Cái này có ý nghĩa gì?
Bàng Bác khó hiểu hỏi.
Lau sạch rong rêu trên vách đá, bức hình thứ sáu lờ mờ có thể thấy được, không ngờ là một cỗ quan tài, là cỗ quan tài chín lớp từ thời đại thần thoại!
Diệp Phàm vừa động trong lòng, lòng bàn tay chợt lóe sáng hiện ra một cỗ quan tài đá bằng cỡ bàn tay. Tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại có một loại khí tức tang thương muôn đời.
Năm đó ở trong Trung Châu tổ miếu, đoàn người Diệp Phàm ở trên tế đàn cổ phát hiện cỗ quan tài này. Theo Đoạn Đức phỏng đoán, là quan tài vô thượng thời đại thần thoại táng trên chín tầng trời.
Tề La từng yêu cầu hắn trục xuất vào tinh không, miễn cho tương lai có đại họa, nhưng Diệp Phàm vẫn giữ ở bên người, không ném đi. Lúc này hắn lấy ra định đối chiếu với bức hình khắc trên vách đá.
Đúng lúc này, trên vách đá không ngờ lại xuất hiện từng đợt từng đợt quang văn, giống như gợn nước lan dần ra phía ngoài.
- Cái này...
Mấy người đều ngây dại, vô cùng khiếp sợ.
Quan tài vô thượng chín lớp trên chín tầng trời thuộc thời đại thần thoại, không ngờ lại sinh ra phản ứng cùng bức hình cổ trên vách đá, điều này quả thật cực kỳ dọa người!
Một lát sau hết thảy đều bình tĩnh lại, hiện tượng khác thường biến mất, nơi đây quay về yên tĩnh.
Bọn họ lau sạch rong rêu, còn thật sự cẩn thận quan sát bức hình thứ bảy, càng thần bí hơn, lại là một thanh đao, tuy rằng mơ hồ nhưng khi nhìn chăm chú vào nó lại lộ ra một loại sát khí tuyệt thế!
“Phốc!”
Bàng Bác phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo lui về phía sau, Long Mã ngay mi tâm vỡ ra, liên tiếp thối lui ra ngoài bảy tám bước.
- Không được tập trung tinh thần chăm chú nhìn thanh đao này!
Diệp Phàm rúng động, hắn chỉ nhìn thoáng liền nhận ra, trong lòng nhảy lên kịch liệt:
- Nó thuộc về Bất Tử Thiên Hoàng!
Ở thời điểm hắn độ kiếp, thời khắc cuối cùng chân thân Bất Tử Thiên Hoàng hiện ra, một đao hừng hực kia tự động ra khỏi vò, bổ thẳng xuống hắn, so với cái gì đều đáng sợ, gần như sắp bổ nát cái đỉnh của hắn.
- Ngươi tin chắc là hình của Bất Tử Thiên Đao à?!
Đám Bàng Bác đều hoảng sợ, chỉ là một bức hình khắc trên vách đá mà thôi, đã có thể đả thương người, thanh đao này phải mạnh tới mức nào.
Cuối cùng làm cho bọn họ giật mình là, ở phía dưới thanh đao có một quả trứng đá mơ hồ không rõ, thanh đao này buông xuống từng đợt từng đợt khí cơ đều bị nó hấp thu.
- Đây là có ý gì, là nơi chôn giấu Bất Tử Thiên Đao sao?
Long Mã khiếp sợ, khó hiểu nói.
- Mau nhìn bức hình thứ tám, không ngờ là... chín con rồng kéo quan tài!
Bàng Bác cả kinh kêu lên, tràn ngập rung động.