[Dịch] Già Thiên

Chương 1487 : Gặp cố nhân

Ngày đăng: 10:18 06/09/19

Hỏa mạch sụp đổ từng mảng từng mảng, nổ tung. ồ Kim Ô vỡ nát tan tành, Kim Ô nơi đây bị diệt toàn bộ, không thể chạy thoát một con nào. Xa xa có rất nhiều người, nhưng lúc này trong thiên địa lại hoàn toàn yên tĩnh, lặng naắt như tờ, bọn họ chính mắt thấy một trận chiến này, trong lòng kinh sợ. Màn sương máu lượn lờ, mảnh xương trắng óng ánh nhìn thấy ghê người, báo trước Kim Ô bộ tộc tổn thất thảm trọng, toàn bộ Kim Ô buông xuống Bắc Đẩu này gần như bị diệt sạch. Yên tĩnh không một tiếng động, không ai lên tiếng, bị uy thế của Diệp Phàm chấn nhiếp, tất cả đều đứng ở xa xa, không dám tới gần. Diệp Phàm xoay người, đi nhanh ra xa, rồi biến mất trên đường chân trời, đám Long Mã, Kim Sí Đại Bằng đi theo, cũng hắn rời khỏi vùng thiên địa này. Cũng không biết qua bao lâu. địa phương này mới sôi trào, ồn ào ầm ĩ! Tin tức như là mọc cánh, bay nhanh truyền đi khắp bốn phương tầm hướng, chấn động năm khối đại lục, Đông Hoang, Trung Châu, Nam Lĩnh to lớn như vậy tất cả mọi người đều ồ lên. Diệp Phàm đã trở lại! Tin tức này nhanh chóng truyền xa, trước tiên hắn ra tay ở thiên ngoại, ngay sau đó lại đến Bắc Vực đại khai sát giới, khoảng cách thời gian ngắn ngủi, khi hết thảy hoàn thành mới chỉnh thức truyền lan ra. Đất bàng phẳng nổi sấm sét, trời quang hiện tia chớp! Không hề nghi ngờ, tin tức rất chấn động ra ngoài dự liệu của mọi người, trước đây chỉ là tniyền bá trong phạm vi nhỏ, ngày nay như một cơn gió lốc thổi quét tới Trung Châu, Nam Lĩnh. Đông Hoang. Hơn một trăm năm trôi qua. không ngờ Diệp Phàm lại xuất hiện, rất nhiều người đều có chút phát mộng. đi lên cổ lộ còn có thể trở về? Xưa nay hiếm thấy! Hắn rốt cuộc cường đại cỡ nào rồi, một người một quyền đập nát Kim Ô bộ tộc, một tiếng quát liền giết chết lão Thánh Vương Kim Ô, thật sự nghe mà rợn cả người. Tin tức Diệp Phàm trở về biến thành một con gió lốc, ngay khoảnh khắc thổi quét mặt đất, rủng động trong lòng môi người. Hơn một trăm năm trôi qua, phàm nhân đã thay đổi một hai kiếp, nhưng tu sĩ ngày xưa vẫn còn. bất kể là nhận biết hay không biết, tất cả đều kinh hãi. Tin tức này trở thành một con sóng to, trước tiên thông qua vực môn truyền đi khắp nơi, phàm là địa phương có tu sĩ đều biết, thiên hạ náo động. - Trên đời hầu hết mọi người đều mất đi rồi... Diệp Phàm than nhẹ một tiếng, đi trên mảnh đất Đỏng Hoang quen thuộc này, thời gIan thay đổi, phàm nhân một thế hệ cũng Diệp Phàm trước kia không có khả năng còn sống. - Từ ý nghĩa nào đó mà nói, phàm tâm nên chém bỏ! Thánh giả Hắc Hùng nói. - Tâm làm sao phân biệt cái gì phàm hay siêu thoát, đều là lòng người! Diệp Phàm nhìn ra mặt đất xa xa. Núi sông như trước, nhưng một thời đại đã qua đi. Hắn trở về, tạo thành ảnh hưỡng thật lớn. dẫn phát năm địa vực chấn động, thiên hạ bàn tán xôn xao, mọi người quả thực không thể tin được hết thảy chuyện này. Thánh thể Nhân tộc đã có thể sánh vai với Đại Thánh rồi sao? Quá mức kinh người, lúc này chi mới hơn một trăm năm mà thôi! Diệp Phàm không có biến mất hành tung. thả bộ đi lại trên mặt đất. Hắn nhìn Cổ Quáng Thái Sơ từ xa, trông về phía Dao Trì xa xa, tuy nhiên cũng không có tới thăm, ngày nay không có thời gian. Rồi sau đó, hắn xuất hiện ở Trnng Vực, dẫn theo mười hai Thánh giả, dùng đôi chân bước đi, mặc cho một số tu sĩ khiếp sợ, ở xa xa vây xem, trong bóng tối xoi mói. Thiên Chi Thôn ở Vực ngoại, hắn căn bản không tìm thấy, chỉ có chủ động xuất hiện trên thế gian, để cố nhân biết tin tức hắn. mới có thể tìm tới gặp lại hắn. Dao Trì, Khương gia, Phong tộc, Đại Diễn, Vạn Sơ... rất nhiều Thánh địa tất cả đều biết được, các đại thù lĩnh ai cũng rung động. Mà người cũng thế hệ với Diệp Phàm năm đó thì lại ngơ ngác đến sững sờ, một chí tôn siêu nhiên quật khởi rồi sao? Người cũng một thế hệ với bọn họ đã rớt ra một khoảng cách, một cái lạch trời vắt ngang, khó có thể vượt qua. - Hắn hẳn là sẽ đến thăm Dao Trì chúng ta một chuyến, Y Y, Thần thai đều là điều hắn không yên lòng, chỉ là trước mắt hắn không có thời gian mà thôi! - Phong tộc ta cũng hắn từng có một đoạn chuyện cũ, hắn sẽ xuất hiện chứ? … Diệp Phàm xuất hiện ở mỗi một chỗ, đều đã nghi chân thời gian rất lâu, đi rất chậm, hắn sợ cước trình quá nhanh sẽ lờ mất dịp gặp lại cố nhân. u Nguyệt Thành, mảnh đất ở vào trung bộ Đông Hoang, là một trong mười cổ thành lớn ở Trung Vực, Diệp Phàm bước chậm trong đó, đường phố cổ vẫn như xưa, so sánh với quá khứ không có gì biến hóa, chính là con người sớm đã thay đổi. Ngay khoảnh khắc Diệp Phàm vào thành, cả một đường phố đều im lặng xuống. Long Mã và mười một vị Thánh giả Hoàng Kim sư tử, Thanh Loan... đi theo ở phía sau, tất cả đều rất kỳ hình dị trạng. dẫn tới chú ý của mọi người. - Thần tử... Đúng thật là naài sao? Xa xa, truyền đến một giọng nói sợ hãi. - Tiểu Tước nhi! Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào một chỗ hư không, nơi đó lập tức nứt ra, rồi một cô aái hình dạng dơ bẩn xuất hiện, ăn mặc rất xuề xòa, chỉ có một đôi mắt to trong sáng, lộ ra tia sáng kích động. Đây là thiên chi kiêu nữ của Thiên Chi Thôn, căn cốt siêu phàm, được Tề La dốc lòng bồi dưỡng. được cho là đại tôn sát giới trong tương lai, lực chống rất nhiều Vương thể không thành vấn đề. Hiển nhiên, gần đây Tiểu Tước nhi trải qua thời gian không tốt lắm. bằng không sẽ không xuề xòa như vậy, ngay cả cách ăn mặc của mình cũng phải biến thành cái dạng này, cô gái nào không có ý muốn làm đẹp? - Là ta! Diệp Phàm không nghĩ tới Tiểu Tước nhi là người thứ nhất xuất hiện. Đủ loại chuyện ngày xưa hiện rõ trước mắt, tất cả dường như mới phát sinh ngày hôm qua. Thời điểm đó Tiểu Tước nhi mới hai tuổi, đi lại tập tễnh, dáng điệu thơ naây khả ái, miệng ngậm núm vú lẩm rẩm đón ánh bình minh luyện công. - Ngài... không là giả mạo chứ? Tiểu Tước nhi thân là truyền nhân của Thiên Đình, chủ tu bảo kinh Sát Thủ. tự nhiên có thể cảm nhận hết thảy, chính là vì quá kích động mới hỏi như vậy. Nàng rất nhanh vọt tới, trong mắt mang theo nước mắt, như là đứa nhỏ ủy khuất sập được người thân thiết nhất, không kiềm nổi nước mắt. - Đừng khóc, không có gì nữa rồi! Từng chịu quá nhiều ủy khuất ta giúp ngươi hết giận! Tâm tình Diệp Phàm dao động thực kịch liệt, không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp được người một nhà. - Thần tử! Hắc Hoàng đã bỏ đi mất, Diệp Đồng bị người đuổi giết sinh tử không biết, Hoa Hoa cũng bị người độ đi rồi, Tề La tổ gia gia bị người đánh thành trọng thương, Song Hoàng máu bạc bị Cổ tộc bức bách phải nhận tổ bọn họ... Tiểu Tước nhi khóc nức nỡ kể lể, rất kích động, dường như là có điều ủy khuất chưa nói hết. Ở u Nguyệt Thành gặp lại, không chỉ có là Tiểu Tước nhi kích động, Diệp Phàm cũng nỗi lòng sôi gục, ánh mắt lên men. Tiểu Tước nhi không biết làm thể nào quay về Thiên Chi Thôn, bởi vì ở xa trong tinh hà Vực ngoại. Hắc Hoàng tự mình truyền tống mình đi mất. tự nhiên bỏ lại bọn họ, làm cho bọn họ có nhà mà không thể về, tìm không được địa phương đó. - Nó thật không đáng tin trước sau như một! Đây là đánh giá của Diệp Phàm về Hắc Hoàng, kết quả làm cho Tiểu Tước nhi nín khóc mỉm cười, không nhịn được cười. Con chó này đích xác không đáng tin. lừa gạt người đến cuối cùng ngay cả chính mình cũng bị lừa gạt. Nghiên cứu pháp trận, rồi lại truyền tống chính mình tới một bến bờ tinh không khác, không tìm thấy đường về. Tiểu Tước nhi thiên tư siêu phàm, tuy không đi lên tinh không cổ lộ tôi luyện, nhưng ngày nay đã ở cảnh giới Thánh nhân tuyệt đỉnh, cộng thêm có tu luyện Thiên Đình đại thuật sát sinh, trở thành Sát Thánh xuất sắc nhất trong thiên địa này. Nàng từng đánh bị thương nặng một vị lão Thánh Vương Kim Ở, thiếu chút nữa thành công đánh chết hắn. Cũng từng đi qua Tây Mạc nghĩ cách cứu viện Hoa Hoa. nhưng chung quy là không thể lên Tu Di Sơn, ngược lại suýt nữa mình bị bắt. - Lý Hắc Thủy cũng Đông Phương Dã hai vị thúc thúc thiếu chút nữa đã bị Phật môn độ hóa, Yến Nhất Tịch cũng Lệ Thiên thì bị một đám La Hán, cổ Phật đánh cho bị thương, thiếu chút nữa vứt bỏ tánh mạng! Tiểu Tước nhi kể lại những chuyên sập được ở Tây Mạc, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cố nhân không có người nào ngã xuống, đều còn sống, đây là một tin tức tốt nhất: Chỉ cần người còn sống hết thảy đều không là vấn đề. Nghe đến cuối cùng. Diệp Phàm hơi yên lòng, người khác cũng không có vấn đề lớn, chỉ có Diệp Đồng và Hoa Hoa đã xảy ra chuyện, mà hắn lo lắng nhất vẫn là Diệp Đồng. - Ngày đó, ta cùng với hắn sóng vai huyết chiến, giết rất nhiều Kim Ở, nhưng chung quy là đánh không lại bốn tên lão Thánh Vương kia, chỉ có thể chia ra bỏ chạy! Tiểu Tước nhi nói. Khi kề vai chiến đấu một lần cuối cùng, bọn họ đều bị trọng thương. - Diệp Đồng có thể được Khương Đình cứu đi rồi! Tiểu Tước nhi phỏng đoán. - Tiểu Đình Đình! Chẳng lẽ mang vào Khương gia sao? Diệp Phàm ngẩn ra. - Không có! Chưa từng trở về Khương gia! Tiểu Tước nhi lắc đầu. Diệp Phàm trong lòng vừa động. thoắt ngẩng đầu nhìn lên Thái Dương Tinh, chẳng lẽ đi nơi đó? - Không cần lo lắng, chuyện không hề gì. hết thảy đều không tính là gì! Diệp Phàm an ủi Tiểu Tước nhi, hắn có nội tình thế này, có thể giải quyết tất cả phiền toái. - Những cường giả này đều là cảnh giới Vương của Thánh nhân? Tiểu Tước nhi lau nước mắt, nhìn về phía đám Kim Sí Đại Bằng, vô cùng giật mình kinh sợ. Diệp Phàm gật gật đầu. những Thánh giả đều cười thân mặt với nàng. đương nhiên Long Mã là cố nhân, rất vui mừng sau một phen gặp lại. - Đi! Chúng ta đi Thái Dương Tinh! Lần này, Diệp Phàm mang theo Tiểu Tước nhi và đám Cổ Kim Bằng, bỏ qua các người khác, trực chi thẳng tới Thái Dương Tinh. Nơi này độ nóng nóng cháy, giống như từng con Hòa hoàng bay múa thiêu đốt vạn vật, Thánh nhân bình thường đều khó có thể đến gần trung tâm. Đoàn người Diệp Phàm tiến quân thần tốc, cuối cùng đi vào trước một tòa cổ điện, khi tới gần liền cảm ứng được một cổ khí cơ kinh khủng. - Kim Ô! Tiểu Tước nhi lộ ra vẻ hoảng sợ, loại khí cơ này còn khủng bố hơn nhiều so với Thánh Vương. Tòa điện đá cực lớn phát ra hào quang thánh khiết, giống như một vầng mặt trời, đây là một tòa Cổ Miếu triều bái Thái Dương thần kỳ, tục truyền có liên quan với Thái Dương Thánh Hoàng. Trong điện có một truyền tống trận, một lão Kim Ô ngồi trong đó, lẳng lặng chờ đợi, khí tức khủng bố, toàn thân vờn quanh Hòa tinh Thái Dương như là một Cổ Thần. Diệp Phàm tự nhiên biết, truyền tống trận đi thông tới một địa phương thần bí nhất trong Thái Dương Tinh, hỗn độn cũng hòa tinh vờn quanh ngoại nhân khó có thể tới gần. Nơi đó là chỗ Đoạn Đức đang ngủ say, có bố trí pháp trận tuyệt thế là tàn văn cấp Đế, lại có Thôn Thiên Ma Cái thủ hộ, ngay cả Nhân Ma cuối cùng đều dừng chân không thể đến gần! Lão Kim Ô này phát hiện nơi đây, khẳng định là không thể đến gần Đoạn Đức, chỉ có thể gÌừ ở chỗ này. - Người nào? Lão Kim Ô mở choàng mắt, lạnh lùng quét về phía Diệp Phàm, huyết khí cuồn cuộn như một đại dương mênh mông. - Đệ tử của ta ở bên trong phải không, ngươi ép hắn tới chỗ này? Diệp Phàm không đáp hỏi lại. - Là ngươi! Thánh thể Nhân tộc ngày xưa sao, không ngờ đã trở lại, tới vừa đúng lúc! Lão Kim Ô tên là Kim Dục, là một trong lão tổ tông trong tộc, thân là Đại Thánh pháp lực ngập trời, tuy chưa tận mắt gặp Diệp Phàm, nhưng lại nhìn thấy tượng khắc của hắn. Kim Dục trực tiếp làm khó dễ, lúc này hắn là một lão đạo nhân tóc vàng, liền vươn thẳng tay ra. hóa thành một cự trảo, chụp vào Diệp Phàm và mọi người. “Ầm!” Diệp Phàm tung một quyền đánh tới, va chạm với móng vuốt màu vàng của hắn, ngay lập tức sấm rền chớp giật, phong lôi mãnh liệt, thật khủng bố, cả Thái Dương Tinh đều lay động. - Ngươi... Kim Ô Đại Thánh nhảy dựng lên, trên tay phải hắn đầy vết máu, thiếu chút nữa bị tay quyền của Diệp Phàm chấn vỡ nát. Điều này làm cho hắn khiếp sợ, thân là Đại Thánh mà lại chịu thiệt trong tay một tên tiểu tử mao đầu cảnh giới Thánh Vương: thật đúng là yêu tà! - Đại Thánh Kim Ô tộc! Ngươi muốn giết đệ tử ta? Không bàng ngươi đi ngủ triền miên cũng con cháu môn đồ của chính ngươi đi. Diệp Phàm bình tĩnh nói. - Ngươi nói cái gì, tộc của ta thế nào rồi? Kim Dục sắc mặt tối sầm xuống, phẫn nộ kêu lẻn. - Ta là nói môn đồ con cháu ngươi đã bị ta giết sạch rồi! Kế tiếp chính là đến phiên ngươi! Diệp Phàm bình tĩnh nói. - Cái gì, ngươi... Kim Dục giận dữ, trước măt biên thành màu đen, thiêu chút nữa ngât đi.