[Dịch] Già Thiên

Chương 1504 : Thần quan trấn sơn

Ngày đăng: 10:18 06/09/19

Một cái quan tài đá không lớn hơn bàn tay, chỉ rộng bằng bốn ngón tay, xuất hiện ở trong tay Diệp Phàm. Nó hình thức mộc mạc tự nhiên, mơ hồ có vết khắc, phân biệt cẩn thận mới có thể thấy được, đó là tranh hoa nhật nguyệt tinh tú điếu ngư trùng, đều là các loại cổ xưa, trường tồn từ rất xa xưa. Quan tài chín lớp thời đại thần thoại! Diệp Phàm cuối cùng lấy ra vật bất tường này, nhất định phải đập nồi dìm thuyền, dùng nó đánh Tu Di Sơn, công phá Đại Lôi Âm Tự. Đại đa số người nhìn thấy đều rất khó hiểu, mặt lộ vẻ nghi hoặc, căn bản không nhìn ra được: Một cái quan tài nhỏ bằng bàn tay có thể dùng làm gì, còn có thể so với binh khí Đế lợi hại hơn hay sao? Chỉ có số ít người sau khi nhìn thấy liền hơi biến sắc, ở trong kinh nghi mơ hồ hiểu rõ lai lịch của nó. Trong khoảnh khắc nghĩ tới rất nhiều truyền thuyết liên quan về nó. - Đúng thật là quan tài Thần linh của thời đại thần thoại sao?! Cổ tộc đến đây không ít người, một ít lão tộc trtrởng của Cổ Hoàng tộc nói ra, thanh âm đều run run, bọn họ so với người thời nay ở gần thời đại thần thoại hơn, đối với loại quan tài này tự nhiên hiểu biết nhiều hơn. - Có cái gì đáng sợ sao? Rất nhiều người khó hiểu, hỏi người bên cạnh, lập tức dẫn tới tiếng bàn tán ồn ào huyên náo. Còn trong chư thánh Vực ngoại cá biệt có lớp người già cự phách cũng nhìn ra xa phía trước, đến gần một khoảng cách quan sát đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ, trong lòng nhảy dựng kịch liệt. - Thật sự giống như loại vật đó! Khi cá biệt có cao nhân tiền bối nói nhỏ với nhau, nói ra lai lịch cùng với chỗ đáng sợ của quan tài này, mọi người đều có cảm giác ớn lạnh như là bị giội lên mình một thân băng tuyết, cơ thể nổi lên một lớp da gà. Tương truyền, nó táng ở trên chín tầng trời, vĩnh viễn không rơi xuống chìm trong đám dất vàng. Mỗi người hô hấp đều dồn dập, tim đập “thình thịch” không ngừng, Diệp Phàm đây là từ chỗ nào lấy được, không ngờ lại có chuẩn bị ở sau như vậy, khiến mọi người sợ hãi. Loại đồ vật này không đùa được, không cẩn thận một cái chính là kết cục cả tộc đều diệt vong. - Truyền thuyết về quan tài Thần linh chín lớp quá mức kinh người, không thể động, khi nhìn thấy phải lễ kính, đem táng ở thiên ngoại, thả về ở chỗ sâu trong vũ trụ! Chư thánh Vực ngoại, lão tộc trtrởng của Thái Cổ Hoàng tộc mỗi người đều thần sắc ngưng trọng. Mặc dù là người của Diệp Phàm bên này cũng vô cùng nghiêm trọng, đối với việc này đặc biệt thận trọng cẩn thận. Trong đó có một người biếu hiện khác thường nhất, đó là Thần Tàm đạo nhân. Hắn phản ứng mãnh liệt hơn xa so với người khác, đằng một tiếng hắn đứng thẳng tắp, như là một thanh thần kiếm ra khỏi vỏ, tản phát ra một khí tức kinh người, vẻ say khướt trước đây biến mất. Giờ khắc này hai mắt hắn bắn thần quang rực rỡ, hào quang thực chất hóa dài đến vài dặm, môi run run, nắm chặt nắm tay. Người bên ngoài tự nhiên nhìn ra chỗ dị thường của hắn, dè dặt hỏi, nhưng hắn không thèm để ý tới, mắt không hề chớp, như là một pho thần tượng bất hủ nhìn chằm chằm phía trước. Mọi người đều biết hắn tính tình quái dị, ngay cả Thần Tàm Công chúa ngày thường đều chịu vậy không có cách nào. Đám người Tề La, Diệp Đồng tự nhiên sẽ không so đo, không hề quấy rầy hắn. - Ngươi muốn dùng thứ này để chống lại Tu Di Sơn ta?! Rốt cục giọng nói của Lão tăng Ma Kha biến đổi, sắc mặt cũng không dễ xem lắm. Miệng tụng phật hiệu, nói: - Vận dụng nó có thể sẽ trước tổn thương bản thân mình! - Không phiền ngươi lo lắng! Diệp Phàm bình thản nói. Ở chỗ sâu trong tinh không, một trận Thần chiến ở Bỉ Ngạn, kết quả Thần vực vạn kiếp bất hủy bị huỷ diệt, cổ quan tài của Hư Không Đại đế phát huy tác dụng thật lớn, làm tan biến tất cả tín ngưỡng lực. Diệp Phàm lúc này lấy ra quan tài chín lớp này, đương nhiên không phải muốn hoàn toàn phục chế kết quả một trận chiến Thần vực kia. Thần vực bị Thiên Tôn động qua tay chân, vì vậy sát khí của Đại đế có thể hủy diệt tín ngưỡng lực nơi đó. Còn Tu Di Sơn thì khác hẳn, chưa từng bị nguyền rủa. Căn bản không có khả năng bị thiêu đốt trở thành cây trúc sấy khô. Trong trận chiến ở Thần vực, chư hùng chỉ là sử dụng sát khí của thi thể Đại đế tản ra mà thôi liền hủy diệt một Thần giáo bất hủ. Ngày nay, Diệp Phàm muốn vận dụng chính là chân chính thi hài Thần linh ở bên trong, cũng không phải là sát khí đơn giản như vậy, mà hắn định lắp cả cỗ thi thể Đế vào bên trong Tu Di Sơn. Nếu như thành công, đây khẳng định là một hồi tai nạn mang tính hủy diệt. Các tộc Thái cổ mỗi người đều lộ vẻ mặt ngưng trọng, bởi vì bọn họ đều nhớ rõ một chuyện xưa: ở thời thái cổ người của một chủng tộc chí cường từng vì thu được một cái quan tài chín lớp. cuối cùng lại dẫn tới diệt tộc. Hết thảy đều là vì bọn họ đụng vào chỗ cấm kỵ sâu nhất của quan tài đó. Lúc trước, khi Diệp Phàm bọn họ ở tổ miếu Thần triều Vũ Hóa lấy được cỗ quan tài này, Thánh Hoàng tử cũng từng trịnh trọng nhắc tới thảm án từng xảy ra ở thời thái cổ kia, cảnh báo cho bọn họ. Ngày nay, các loại thủ đoạn thi triển hết, mà cũng không làm gì được Tu Di Sơn, Diệp Phàm quyết định vận dụng đòn sát thủ này. Thi thể Đế toàn vẹn có mấy người nhìn thấy? Gần như chưa bao giờ hiển hóa trên thế gian, nên lập tức dẫn phát sóng to gió lớn! - A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai! Lão tăng Ma Kha niệm Phật đều có chứa cơn tức, không hề giống trước đây bình tĩnh và ung dung như vậy, trong mắt phát ra chùm tia sáng kinh người, theo dõi trong lòng bàn tay hắn. Diệp Phàm không có do dự, lật tay nhốt đánh cỗ quan tài nhỏ vào trong pháp trận Nguyên Thiên cấm kỵ, khoảng cách phía trước gần Tu Di Sơn nhất vừa lúc còn có một vị trí trận kỳ trống không, hiển nhiên chính là lưu lại cho cỗ quan tài. Sát khí của Đế không thể chiến một trận thành công, nhưng vận dụng chân chính thi thể Đế, trấn áp Tu Di Sơn chưa từng chịu qua nguyền rủa, tất nhiên hữu hiệu, hẳn là có thể xé rách sơn môn. Ở trên thế gian này, còn không có gì có thể làm tổn thương Đại đế, mặc dù bọn họ chết đi lưu lại thân thể cũng không thể bị tổn hại. Trong Nguyên Thiên trận phù văn lấp lánh, sương mù hỗn độn mênh mông lưu động, dẫn động tất cả khí tức căn nguyên thiên địa, văn lạc lan tràn tới chỗ ria trận kỳ trước nhất. Diệp Phàm cắt xé ra cổ tay, từng tia máu màu vàng rơi xuống được hắn vận chuyển bí quyết chữ “Binh” sau đó đưa vào trong trận, nhỏ trên cỗ quan tài. Lập tức “rắc” một tiếng, vỡ ra một khe hở, mở ra tầng thứ nhất. Tầng một này nhìn không ra cái gì, cỗ quan tài nhỏ vẫn như cũ mộc mạc, có khắc các loại đồ án mơ hồ. Quan tài Thần linh không đi vào trần thế, không vào dưới đất vàng, vĩnh viễn táng trên chín tầng trời, lai lịch được chú trọng kinh người. Mọi người đều như ngừng lại rồi hô hấp, tất cả đều rất căng thẳng, hôm nay bọn họ có thể sẽ chứng kiến một sự kiện trọng đại xưa nay còn không có mấy người nhìn thấy, chú định sẽ rất khùng bố, sẽ được ghi vào sử sách. - Thần linh không tỉ vết, phàm trần không đủ để táng họ, mặc dù chết đi cũng không được sỉ nhục, chỉ có trên chín tầng trời mới là chốn quy tụ của họ, cuối cùng ngủ yên ở chỗ hồng trần không thể tới gần! Ngày nay, quan tài Thần linh lại bị đặt trong trận như vậy, một khi mở ra tất nhiên sẽ bùng nổ đại sự chấn khiếp thế gian. Tầng một, tầng hai... cỗ quan tài nhỏ không ngừng mở ra. Máu từ cổ tay Diệp Phàm chảy ra rơi xuống rất nhiều, ráng vàng xông lên tận trời, dao động cường đại mãnh liệt như là một mảng ngọn lửa màu vàng đang bùng cháy, bay vào trong trận. Quan tài Thần linh bị loại máu màu vàng này bao bọc, như là đang hừng hực thiêu đốt, không lâu sau cũng liên tục mở ra sáu lớp, đồng thời cũng chưa phát sinh biến cố bất ngờ gì. Trong lòng mọi người lại bị áp lực đặc biệt, tất cả chư thánh đều thối lui, có xa bao nhiêu tránh xa bấy nhiêu, không muốn bị lây lan đến: địa phương này hơn phân nửa sẽ lập tức biến thành vùng đất đại họa. - Dừng tay! Lão tăng Ma Kha không giữ được bình tĩnh, quát lớn. Còn Đại Khổng Tước Minh Vương thì cầm trong tay Hàng Ma Xử, chuẩn bị bất cứ lúc nào ứng phó với kinh biến, trên đầu Hoàng kim quan lấp lánh hiện lên đồ hình Phật Đà thành đạo, một mảng sương mù bao phủ, làm cho toàn thân nàng thoạt nhìn thần uy chấn nhiếp thế gian. - Ý ngươi như thế nào? Thả Hoa Hoa xuống núi sao? Diệp Phàm lãnh đạm hỏi. - Hắn ở trên Tu Di Sơn ta, là một loại quả... - Không có gì để nói! Diệp Phàm trực tiếp cắt ngang lời lão, tăng lên lưu lượng máu màu vàng nơi cổ tay, trực tiếp mở ra lớp thứ bảy quan tài đá. Khi nhìn thấy lớp thứ tám, máu trên cổ tay hắn đã khó dẫn lên tác dụng, hắn điếm một ngón tay vào tâm tạng, cắt xé ra một miệng vết thương, rút ra tinh hoa của máu huyết trong tim. “Rắc rắc!” Tầng thứ tám quan tài mở ra, lộ ra lớp cuối cùng. Tới thời điếm này khắp nơi tĩnh lặng tới cực điểm, nơi nơi lặng ngắt như tờ, mọi người đều như ngừng lại hô hấp. Ngay cả La Hán, Hộ Pháp Thiên Vương, Bồ Tát, cổ Phật... trên Tu Di Sơn đều tim đập nhanh hơn, nhưng thần sắc như trước lạnh lùng không nói một câu, trầm mặc theo dõi. Rốt cục xuất hiện lớp quan tài cuối cùng hiển lộ trước mắt thế nhân, chỉ dài bằng ngón cái, cổ xưa bình thản nhưng lại làm cho mỗi người đều khiếp sợ lạ thường, như là đang đối mặt với Thần linh hồng hoang. Áp lực vô hình ập tới, thần kinh mọi người đều căng thẳng, khẩn trương tới cực điểm, chờ đợi lớp cuối cùng của cỗ quan tài mở ra, ai nấy đều muốn nhìn thử xem rốt cuộc có đại bí gì. Một lớp cuối cùng chắc chắn bất hủ, rất khó mở ra, Diệp Phàm hao tổn rất nhiều tinh hoa máu trong tim, sắc mặt đều trắng bệch mà nó vẫn không hề nhích động. “Rắc rắc!” Thẳng đến cuối cùng, hắn lại rút ra tâm huyết, thân thể lay động một hồi, tiêu hao thật sự quá lớn! Chuyển tinh hoa của Thánh huyết rơi trên quan tài đá, nó phát ra một tiếng rung, tiếp theo tách ra một khe hở rất nhỏ. Lớp quan tài cuối cùng xuất hiện một khe hở thật nhỏ, nhưng lại lao ra một loạt sát khí Đế bàng bạc, cuồn cuộn mãnh liệt, như là biển cát vô cùng vô tận lao thẳng tới Tu Di Sơn. Mọi người đều biến sắc, dao động căn nguyên của Đại đế chưa ra, sát khí vô tận tuôn ra trước, bao phủ phía trước. Loại sát khí Đế này đáng sợ nhất, kinh thần khiếp phật, đối với Thánh giả mà nói là một loại tai nạn, đối với tín ngưỡng lực thánh khiết mà nói cũng là nước lửa không chung một lò: đối chọi gay gắt. Một cái là sát khí của người chết, một cái là ý niệm của người sống, phi thường đối lập. Dưới chủ đạo của Nguyên Thiên đại trận, trận kỳ phần phật, quan tài chín lớp thời đại thần thoại rung chuyển, sát khí Đế từ trong khe hở tuôn ra cuồn cuộn không dứt, chật ních thiên địa, nhằm tới phía Tu Di Sơn. Không hề nghi ngờ, đây là một hồi đại tai nạn! Nơi này không phải Thần vực, không có bị nguyền rủa, tín ngưỡng lực không có khả năng bị thiêu đốt, nhưng hai loại lực lượng thuộc tính bất đồng, có cảm giác như có ánh sáng và bóng tối cùng hợp lại. Va chạm kịch liệt! Một lớp cuối cùng của cỗ quan tài chỉ dài bằng ngón cái, nhưng tuôn ra sát khí Để mênh mông cuồn cuộn khủng bố như vậy, như là tinh hà đầy trời rơi xuống, vô biên vô hạn. Hiển nhiên đây là “hạt cải chứa cả vòm trời”, là bên trong có một càn khôn khác rộng lớn như một thế giới. Diệp Phàm thúc động xốc lên cái nắp quan tài cuối cùng, để thi thể Đế xuất hiện trấn áp Tu Di Sơn, phá vỡ nơi đây. Nhưng mà, ngay thời điếm này, hắn dự cảm được một cỗ khí tức bất tường, Nguyên Thiên trận văn phát sáng, cuồn cuộn mãnh liệt, phụ trợ hắn ở bên ngoài trận sáng lên rực rỡ. Tuy rằng nhìn như thần thánh, nhưng Diệp Phàm lại nhíu mày, cơ thể hắn sinh đau nhức, giống như đao cắt, lỗ chân lông trở nên thô to, từng cọng từng cọng lông màu đỏ như cây cương châm đâm thủng làn da, mọc ra. Ở thời khắc mấu chốt thi thể Đế sắp xuất hiện, không ngờ lại xảy ra loại sự tình này: “Bất tường của Nguyên Thiên Sư”, phần nhiều ở vào lúc tuổi già bùng phát, mà hắn vào thời khắc mấu chốt này lại xảy ra. Không có cầm binh khí Đế, Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, toàn thân huyết khí màu vàng thiêu đốt, chỉ khoảnh khắc đốt sạch sẽ bộ lông màu đỏ khắp cả người, chém tiệt loại dị lực này. Hiển nhiên, sự tình còn không có xong! “Vù vù...” Âm phong gào rít giận dữ, Ma Ảnh xoạt xoạt, mặt đất ở xa xa rơi vào cảnh hôn ầm, lốc xoáy lông đỏ kéo tới không ngờ lại bao phủ bầu trời che lấp mặt đất, cát bay đá chạy, cuốn thẳng tới hướng nơi này, thoạt nhìn hết sức khủng bố.