[Dịch] Già Thiên

Chương 1506 : Thần Hoàng

Ngày đăng: 10:18 06/09/19

Người của Diệp Phàm bên này tất cả đều sợ ngây người, đây là Cổ Hoàng của Thần Tàm Lĩnh? Thật long trời lở đất, ai mà nghĩ đến, một cỗ quan tài đá bắn lên tầng tầng sóng gió! Cổ Hoàng của Thần Tàm Lĩnh tuyệt đối là một nhân vật đặc thù, chín biến vô địch trên trời dưới đất, mười biến ngạo thị cổ kim tương lai, năm tháng hắn thành Hoàng, chỉ có thể dùng hết huy hoàng rực rỡ để hình dung. Năm tháng hắn tại vị là Hoàng thật rất xa xôi, cực kỳ dài lâu, làm cho tất cả chí tôn đều tuyệt vọng, khó có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn. Được xưng là Thần Hoàng! Mà danh hiệu này, có ai dám dùng? Cổ Hoàng của Thần Tàm Lĩnh lại coi đây là tôn hiệu, quân lâm chín tầng trời mười tầng đất. Trong mắt Thần Tàm đạo nhân lộ tia sáng kinh người, hai tay nắm chặt, muốn xông lên phía trước. Thần Tàm Công chúa cũng là tràn ngập vẻ mặt kinh sợ, lời nói của nàng đã bị các Đại Thánh ở xa xa nghe được. Mặc dù cách xa nhau rất xa, chư thánh cũng đều sởn tóc gáy, phát lạnh khắp cả người, đây chính là quan tài của Thần Hoàng, rồi lại mở ra ở trước Tu Di Sơn, thật sự là rúng động lòng người. - Thần Hoàng mười biến chấn nhiếp cổ kim? - Vạn lần không nghĩ tới dĩ nhiên là hắn! Sau phút yên tĩnh ngắn ngủi bắt đầu có tiếng rì rào bàn tán nhỏ, mọi người bị cổ dao động Đế kia chấn nhiếp, toàn thân sợ run, mà lúc này lại biết lai lịch người này càng thêm khiếp sợ. Trên Tu Di Sơn, các La Hán, Bồ Tát, Hộ Pháp Thiên Vương, cổ Phật... đều ngẩn người, cảm giác khiếp sợ sâu sắc. Lão tăng Ma Kha nhức đầu một trận, lúc này làm thế nào cho phải, hiện tại nói cái gì đều đã muộn, quan tài đã mở ra, không thể nghịch chuyển, ai có thể tiến lên ngăn cản? Đại Khổng Tước Minh Vương cầm Hàng Ma Xử trong tay, sắc mặt biển đổi không ngừng, cường thế như nàng cũng kiêng kị tới cực điểm, cảm giác Tu Di Sơn hơn phân nửa sẽ có một trường hạo kiếp. - Phụ thân! Thần Tàm đạo nhân hô to, bước đi nhanh về phía trước, rất muốn tiến vào chỗ sâu trong Nguyên Thuật đại trận đi đến gần quan tài đá đã mở ra, gặp lại chí tôn thái cổ kia. Diệp Phàm cũng có chút ngẩn người, không nghĩ tới dĩ nhiên là Cổ Hoàng của Thần Tàm Lĩnh, điều này hiển nhiên có chút khó giải quyết. Thần Tàm Công chúa tới đây tương trợ, mà con của Cổ Hoàng cũng ở đây, quả thực không tiện động tới thi thể này. Thế nhưng quan tài đã mở ra rồi, không thể nghịch chuyển. Hắn muốn thu tay dừng lại cũng không được, chậm một bước rồi. “Rắc rắc!” Nguyên Thiên pháp trận bộ vị trước nhất bị vỡ nát, căn bản không chịu nổi loại uy áp đó. Quan tài đá mở ra hỗn độn khí, sát khí Để cùng nhau tuôn ra cuồn cuộn mãnh liệt, phá vỡ nát hết thảy nơi này. Thế gian không có gì đáng sợ hơn so với dao động này. Mọi người thối lui ra thật xa, ai cũng phát lạnh. Diệp Phàm cũng chỉ có thể lui về phía sau né tránh. Tới nước này rồi, hắn không có khả năng xoay chuyển, không có cách nào đậy lại cái nắp quan tài. Nhân vật cấp Đại đế, họ cường đại không thể tưởng tượng, thế gian này không có người nào là đối thủ của họ, mặc dù đã chết đi, lưu lại thân thể cũng không thể chống lại được. Một cổ thi thể đủ để trấn áp san bằng một kế thừa bất hủ muôn đời! Ngày thường chỉ có thể dùng quan tài che lại, bởi vì thi thể Đế cũng là đại biếu cho tử vong và hủy diệt, một khi rơi vào phàm trần, chắc chắn là một hồi đại họa đáng sợ. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, quan tài Đế đáng sợ hơn bất cứ gì khác. Nó không thể khống chế, tương đương với một cái ma hạp, mở ra nó tương đương với mở ra máu và “ngọn nguồn” hỗn loạn. Diệp Phàm thử thúc động sát kiếm của Linh Bảo Thiên Tôn và khống chế cái đỉnh đồng xanh, hy vọng có thể kéo thi thể kia trở về. Dù sao đây là tổ hoàng của Thần Tàm Lĩnh nhất mạch, nếu dùng làm như binh khí có chút không ổn, cần phải người của nhất mạch này đồng ý mới được. Nhưng lúc này hắn ra tay hoàn toàn vô dụng, không thể lay động mảy may nào. Thân thể trong quan tài Đế quá mức đáng sợ, dao động vô cùng tận như gợn sóng lan tràn, nhìn như mềm nhẹ, nhưng một đạo nhẹ nhất cũng chấn toàn thân xương cốt người ta đứt đoạn. Thường thường, nó thậm chí còn khủng bố hơn so với binh khí Đế, bởi vì Đế binh có thể khống chế, không đạt tới cảnh giới nhất định nào đó khó có thể vận dụng, còn không thủy chung nó ở trạng thái ngủ say, vô hại với mọi người. Vả lại, chính là Đế binh có thể thúc động, tu vi bản thân không đạt tới cảnh giới đến mức tận cùng, cũng không có khả năng làm cho nó hoàn toàn sống lại, bởi vì đó là binh khí thuộc về Đại đế hàm chứa lực lượng phi phàm, không ai có năng lực nắm giữ chân chính. Mà thi thể Đại đế thì lại là dao động không ngừng, thủy chung tràn ngập khí tức đại biếu cho tử vong và hủy diệt, chỉ có dùng quan tài ngăn cách mới được, bằng không chính là một hồi đại tai họa. “Ầm ầm...” Quan tài đá mở rộng chậm rãi di chuyển đến gần Tu Di Sơn. áp lực trời xanh đều nổ tung, chấn ra sóng gợn vô thượng hủy diệt hết thảy ngăn cản. Thần Tàm đạo nhân dừng lại, mặc dù là phụ thân hắn cũng không thể tiến lên. Khi còn sống là phụ thân, sau khi chết thức hải bị hủy diệt, nếu hắn đi lên cũng giống nhau sẽ làm cho xương cốt hắn gãy nát. Cỗ quan tài nhỏ bức tới hướng Tu Di Sơn, gần như phải đè ép ở trên đó. Đúng vậy, có thể dùng từ đè xuống để hình dung. Tuy rằng rất nhỏ, nhưng không có người nào dám xem thường. Ở trong lòng mọi người nó còn trầm trọng hơn so với chín tầng trời, có thể hủy diệt hết thảy. Đây là một vị Thái Cổ Hoàng, dao động Đế lan tràn, ai có thể chống đỡ? Thực hiển nhiên, phật lực trên Tu Di Sơn đại biếu cho thánh khiết, mà cổ quan thì đại biếu cho tử vong: phật quang cùng khí tức người chết dày đặc kia va chạm, hai thứ đối lập. Ở trong sóng ba đào kinh thế, Tu Di Sơn rung chuyển như là sắp sụp đổ, cổ quan cũng đang lắc lư, bên trong sương mù sôi trào. Bị kích thích này, hai thứ đều phát sáng không còn bình thản nữa. Phật quang Tu Di Sơn chiếu rọi khắp thập phương, chiếu sáng khắp Tây Mạc. Mà cỗ quan tài nhỏ cũng có lớp lớp phù văn lấp lánh, ở bên trong một thân ảnh hình người hiển hóa ra. Quan tài Để sâu không lường được, giống như một cái vực sâu, bên trong tự thành một thế giới riêng, thân ảnh kia mênh mông vô cùng, như là phải phá vỡ hư không mà ra. “Ầm!” Trên Tu Di Sơn phật quang chiếu rọi, dâng lên một đạo lại một đạo phật ảnh, mỗi một cỗ đều cao lớn hùng vĩ, lấp trong bầu trời. Đây là pháp trận Đại đế sống lại toàn diện, trận văn hoàn toàn kích hoạt, tản phát ra uy thế kinh người, ngăn cản quan tài Đế tới gần. Nếu là Đại Thánh đi vào cũng sẽ trong khoảnh khắc bị đánh thành bột mịn. Mà lúc này, quan tài Đế ngao du trong đó cũng không bị mảy may hao tổn, tốc độ không thay đổi, không vội không chậm tiến tới, sắp sửa ép xuống. “Ầm!” Tu Di Sơn dao động càng kịch liệt, đầy núi đều là văn lạc, như là từng con Ly long đang uốn mình, nơi nơi đều là văn lạc này phức tạp mà lại huyền ảo. Đây là pháp trận Đại đế chân chính sống lại, chém thần nhiếp tiên, quả nhiên là mạnh mẽ đến mức tận cùng, cỗ quan tài nhỏ cuối cùng cũng bị ngăn trở, rung chuyển kịch liệt không thôi. Mọi người đều như ngừng lại hô hấp, trong lòng rung động không hiểu, khẩn trương theo dõi hết thảy, một hồi va chạm cấp Đế sắp sửa trình diễn, mỗi người đều thấp thỏm bất an, mà cũng có chút chờ mong. Cỗ quan tài nhỏ rung chuyển gần như đảo lộn lại đây, bên trong quan tài hỗn độn khí cuồn cuộn phun trào như đại dương mênh mông, thổi quét khắp nơi Tu Di Sơn. Cuối cùng, “ầm” một tiếng nổ vang, một sinh linh hình người từ trong quan tài bị chấn bay ra, vừa mới xuất hiện, bốn biến đều run rẩy, năm địa vực đều kinh hoàng, thiên địa đều gào thét, đại đạo đều nằm ở dưới chân hắn. Đây là một loại hình ảnh mang tính chấn động, khiến mọi người cả đời đều khó có thể quên đi, vĩnh viễn ghi khắc trong nội tâm. Thi thể Đế xuất hiện, được bao bọc trong hỗn độn mông lung mờ ảo. Chư hùng quỳ rạp trên đất, kinh sợ tới cực điểm, mỗi một tấc máu thịt đều run run, sự kính sợ phát ra từ linh hồn. Một khối thi thể Đế trọn vẹn, thế gian có ai chân chính nhìn thấy qua? Không hề nghi ngờ, đây là một nam nhân hùng vĩ, đứng sừng sững ở nơi đó, bao phủ trong màn sương mù, vô cùng vĩ ngạn, áp cho thập phương đều nứt ra, chỉ có hắn trường tồn vĩnh hằng. - Không thấy rõ... rốt cuộc bộ dáng hắn như thế nào? Có Đại Thánh run rẩy nói. - Đây là Thần Hoàng cái thế trong truyền thuyết sao?! Mọi người đều mong chờ được nhìn thấy, nhưng cũng không thể như nguyện, màn sương mù hỗn độn này thực đặc biệt, không thể nhìn xuyên thấu, hoàn toàn không có biện pháp nhìn thấy hình dáng hắn. Ở trong đám người chỉ có Thần Tàm đạo sĩ là sắc sắc phức tạp nhất, vừa kích động, thương cảm, vừa vui sướng, bi thương... đan vào cùng một chỗ, hắn đã xác định đây là phụ thân mình không thể nghi ngờ. Mà ngay giờ khắc này, bảy đại cấm địa Sinh Mệnh ở Đông Hoang đều có dị động, có người bừng tỉnh, từ trong ngủ say tỉnh lại. Thần Hoàng xuất thể với thân thể đầy đủ không sứt mẻ, khác biệt với binh khí Đế, cũng không cần phải hao phí đạo hạnh thúc động, thân thể này thủy chung luôn có dao động cường đại lan tràn ra, rúng động khắp thế gian! - Là hắn sao, hắn đã trở về! - Thần Hoàng, một cường giả khiến người ta kính sợ! Cổ Quáng Thái Sơ luôn tĩnh lặng, hôm nay vang lên tiếng nói, hình như có vô tận cảm khái, cũng có kiêng kị thật sâu, bị khí tức của Thần hoàng xuất thế làm bừng tỉnh, người nói tâm tình phức tạp. Kiếp này, chú định huy hoàng, kiếp này, chú định bi thương, kiếp này, nhất định sẽ kịch biến, muôn đời chờ đợi, toàn bộ tập trung tới đương thời, tất nhiên phải có kết quả. Thần Hoàng xuất thế, uy áp chín tầng trời! Hắn đứng sừng sững ở nơi đó, như là có sinh mệnh, thân ảnh bao bọc trong sương mù hỗn độn, tiến tới gần Tu Di Sơn, sóng gợn đầy trời ép thẳng tới ngọn núi sáng lạn. “Rắc rắc!” Có số Đế văn chất liệu trong đó giới hạn, căn bản không chịu nổi loại uy áp này, khi tới gần lập tức gãy đoạn, sau đó tan biến. Nhưng cũng chính vì vậy, Tu Di Sơn tản phát ra dao động cường đại hơn, đây là bị kích động nổi lên, phật lực mênh mông như hải dương sôi trào mà lên. Cả tòa Tu Di Sơn hóa thành một sinh mệnh thể thật lớn, Đế trận cùng pháp khí đều chung sức đối kháng với Thái Cổ Hoàng. Đây là một loại đối đầu chung cực, đương thời có mấy người đã nhìn tận mắt? Dao động cấp Đế chân chính tràn ngập trên Tu Di Sơn. Nếu không phải địa phương này rất đặc thù, cả vùng núi sớm đã trở thành tro bụi! “Leng keng!” Ngay ở phía sau, Chiến y của Thần Tàm Lĩnh kêu vang, phát ra tiên quang hừng hực, kịch liệt ngân vang không ngừng. Thần Hoàng xuất thế, tử khí và sát khí Đế tràn ra khí cơ căn nguyên của hắn, làm cho binh khí Đế theo hắn chinh chiến cả đời kia, đang trong cơn ngủ say lúc này bừng tỉnh! Nó vừa bừng tỉnh lại, trong nháy mắt hào quang chiếu rọi cổ kim, như là một đứa nhỏ bị lạc nhìn thấy cha mẹ, không ngừng kêu vang và rung chuyển kịch liệt. Tiếng “leng keng” không dứt bên tai, rồi Chiến y của Thái Cổ Hoàng giải thể, hóa thành từng mảnh từng mảnh giáp trụ bay về phía Thần Hoàng nơi đó, không ngừng bao phủ trên người hắn. Mỗi một khối hạ xuống, sương mù hỗn độn kia liền bị đánh xơ xác một mảng, Tiên Y chín màu rung động, âm thanh của nó lanh lãnh, kim khí sáng bóng chói mắt, rực rỡ như ánh mặt trời chiếu xuống. Thần Hoàng mặc lại Chiến y, ngày xưa chín biến vô địch, mười biến nhìn xuống cổ kim, Chiến y này đã từng theo hắn máu nhuộm Đế lộ, tôi luyện thành thần khí vạn kiếp bất hủy. Binh khí Đế sống lại, toàn bộ mặc ở trên người hắn, càng thêm khủng bố, trong nháy mắt vọt lên luồng hào quang thứ mười, xé rách đại trận Tu Di Sơn, Thần Hoàng liền đi thẳng vào trong như vào chỗ không người. Sự tình diễn biến đến từng bước này, đã vượt qua tưởng tượng của mọi người, ai cũng không nghĩ tới Thần Hoàng lại xuất thể, càng làm cho người không thể dự liệu trước chính là chiến y của hắn khi còn sống tự động mặc trên người, rồi đi thẳng vào Tu Di Sơn. Đừng nói là quần hùng, dù là Thần Tàm Công chúa là Đại Thánh như vậy, cùng với đám lão tộc trtrởng Thái Cổ Hoàng tộc, mỗi người cũng đều lông tóc dựng đứng, điều này rất quỷ dị và khiếp người. Thần Hoàng lại có biếu hiện bực này, giống như còn có sinh mệnh bình thường, khiến mọi người chấn động, có cảm giác khó hiểu trong lòng!