[Dịch] Già Thiên
Chương 1509 : Duyên hồng trần đã đứt
Ngày đăng: 10:18 06/09/19
Đi ra khỏi Tu Di Sơn, Hoa Hoa vẫn còn tiếp tục lải nhải, vùa thân thiết kéo tay lão tăng Ma Kha, người không biết sự tình thật đúng là còn nghĩ rằng đây là một đôi anh em kết nghĩa.
Ma Kha không thể nhịn được nữa, nhưng cuối cùng... cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tới cuối cùng, không biết Ma Kha là vâng theo pháp chỉ của Hàng Ma Xử, hay là thật sự sinh ra áy náy trong lòng, hoặc là liên quan tới kiếp trước của Hoa Hoa, cũng có thể là bị hắn lải nhải thuyết phục, nhưng lại bình tĩnh đáp ứng đi làm Hộ Pháp Vương sơn môn vài năm cho hắn.
Kết quả này khiến một đám người đều trợn mắt há hốc mồm.
- Đại sư, ngươi yên tâm! Ngày sau ta sẽ chữa khỏi vết sẹo trên mũi ngươi!
- Cút!
Cuối cùng là chúng Bồ Tát, cổ Phật tiễn bước một đám ôn thần, đều một trận ngơ ngác không nói gì, một hồi lâu sau mới trở về Tu Di Sơn.
Vốn đám người Đông Phương Dã còn đang cân nhắc có nên hay không đánh lão tăng này cho hả giận. Lúc này nhìn thấy kết quả này cũng liền bỏ qua, mà ở địa phương này tiếp tục ra tay cũng sợ binh khí Đế Hàng Ma Xử không đáp ứng.
- Để nhìn xem biếu hiện của hắn như thế nào, nếu dám gây rối, chém một thân đạo hạnh của hắn!
Một đám người chân chính rời đi.
- Thực thơm!
Rời xa Tu Di Sơn, sau đó đi vào một tòa thành trì, ở trong một quán cũ của phàm nhân mở, Khải Đức tay trái cầm một cái giò heo lớn, tay phải ôm một con ngỗng nướng, giống như một con quỷ đói mới đầu thai, ăn đến quai hàm đều phình lên, miệng mép đầy dầu mỡ.
Hắn ăn như gió cuốn mây tan, trên bàn chất đầy chén đĩa hỗn lọan. ngay cả xương hắn đều nuốt sạch. Mấy bàn món ăn mặn trong quán, hắn ăn hết sạch ng căng bụng, mới còn thỏm thèm ngẩng đầu lên.
Khải Đức đầu tiên là biểu đạt một phen lòng biết ơn chân thành với Diệp Phàm, sau đó ngắm nhìn trong đám người. Lúc ở Tu Di Sơn hắn đã chú ý tới Thần kỵ sĩ thời gian rất lâu, vẫn không có hỏi tới.
Hắn quang quác nói liên tu một hồi làm cho đám người Đông Phương Dã tưởng rằng là “ngôn ngữ của loài chim”. Sau đó khi được Thần ky sĩ đáp lại, hắn lập tức kêu to một tiếng, rồi trực tiếp phóng vọt tới nhiệt tỉnh ôm chầm lấy Thần kỵ sĩ.
- Mắt của ta mù rồi!
- Mắt ta bị kim châm, cái gì ta cũng không thấy!
Đông Phương Dã, Lý Hắc Thủy, Ngô Trung Thiên, Khương Hoài Nhân... từng người đều rủa thầm: thật quá đồi phong bại tục, hai tên đại nam nhân ôm nhau thành một cục, đương nhiên nói chính xác là hòa thượng ôm chầm lấy Thần kỵ sĩ.
- Dùng cách nói Trung Quốc: Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lệ doanh tròng. Ta khổ a, nhiều năm qua như vậy, cả ngày nhìn thấy đều là người ngoài hành tinh. Rốt cục cũng gặp một đồng loại!
Khải Đức một tay quệt nước mắt nước mũi, cả người ôm sát Thần kỵ sĩ, một chút cũng không xem vị này là Đại Thánh, cũng may mà Thần kỵ sĩ nội liễm khí tức, bằng không không đánh hắn rách tả tơi cũng không được.
- Thế giới này rất nguy hiểm, người đầu trâu, quái chân to, quỷ tộc thi, ma nhân miêu... cái gì đều có. Còn viết cái tên mỹ miều là Vương tộc Thái cổ, cả ngày ăn thịt người. Còn có hòa thượng của thế giới này đều là phần tử tôn giáo cuồng nhiệt, ta tổng cộng chạy trốn ba mươi tám lần, đều bị bọn họ truy bắt trở về, thiếu chút nữa thiêu đốt ta, cho ta đi gặp A Di Đà Phật, ta lại không quen với hắn!
Khải Đức kích động thần kinh thác loạn, nói năng lộn xộn. Ở nơi đó nói lải nhải cằn nhằn, nói không dứt miệng.
- Ta là ngồi quan tài tới đây, còn ngươi làm thế nào tới? Ta cảm thấy chúng ta đều bị thượng đế từ bỏ. Ta luôn có một ước vọng, trở lại địa cầu sau đó đi đầu nhập vào Tát Đán (quỷ Satan) cùng nhau tấn công thượng đế!
Thần kỵ sĩ nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, cũng hết biết nói gì, cuối cùng chỉ là vỗ vỗ đầu vai hắn, nói:
- Tâm linh bị tổn thương cần thời gian để điều dưỡng!
- Ngươi có ý gì, ta không phải bệnh tâm thần, đám hòa thượng kia mới đúng!
Khải Đức bất mãn la to.
Một đám người cười nghêng ngả.
Thần Tàm Công chúa ở trên Tu Di Sơn biết được hướng đi của Đấu Chiến Thắng Phật, nhưng chung quy là chưa từng tìm được chứng cứ Thắng Phật bị độ hóa, trong lòng không cam lòng dẫn người rời đi.
Lão Bất Tử, lão mù, Đồ Thiên... cũng hiệp cùng Thôn Thiên Quân rời đi. Mà Cơ gia nhân, Yêu Nguyệt Không, Đại Hạ Hoàng tử... cũng giống nhau nhích người ra đi.
Diệp Phàm đưa tiễn, biểu đạt lòng cảm tạ chân thành.
Đội ngũ Thiên Đình vẫn chưa toàn bộ rút lui khỏi Tây Thổ, mà thật sự tính toán mọc rễ nẩy mầm ở nơi này. Đương nhiên đây chỉ có thể xem là một chi nhánh, muốn giao cho Hoa Hoa quản lý.
- Chi nhánh Phật Giáo Thiên Đình!
Đây là cái tên do Hoa Hoa vừa cười đê tiện vừa đặt.
Có thể tưởng tượng, Ma Kha nghe nói sắc mặt sa sầm xuống cỡ nào. Nhưng nói tóm lại, an nguy của Hoa Hoa hắn hẳn là không có vấn đề! Bồ Tát, cổ Phật khắp Tây Mạc đều đang đợi tiềm thức của hắn thức tỉnh, để chứng minh có kiếp trước, kiếp sau.
Khải Đức gia nhập Thiên Đình vô điều kiện. Mới đầu khi hắn nghe nói vẫn như cũ bắt hắn làm Kim Cương Hộ Pháp trú đóng ở Tây Mạc, thiếu chút nữa hắn té lộn nhào trên mặt đất.
- Đánh chết ta cũng không làm hòa thượng!
- Rượu thịt đầy ruột, không cần giữ thanh quy giới luật kia!
Hoa Hoa cực lực giữ lại, bảo hắn làm Hộ Pháp Thiên Vương.
Cuối cùng, Khải Đức thực không nghĩa khí bỏ qua Thượng đế, từ bỏ Tát Đán, đảm đương làm một Hộ Pháp Thiên Vương của Thiên Đình.
Thần kỵ sĩ rời đi như một chiếc thuyền đơn độc, đi về hướng biển rộng mênh mông, hắn quyết định đi Vực ngoại để tìm ra con đường của mình.
Thiên Chi Thôn ở Vực ngoại không thể tìm được, người của Thiên Đình như Tề La, Song Hoàng máu bạc... rất nhiều người đều lưu tại Tây Mạc, tạm thời cho Thiên Đình cắm rễ ở nơi này.
về phần Yến Nhất Tịch, Lệ Thiên và một số người thì lựa chọn đi du lịch thiên hạ, ở thời kỳ đại thế sắp đến này trên mặt đất có rất nhiều điều phấn khích.
Đương nhiên, mọi người đã ước định với nhau, sẽ không lâu lắm, trong vài năm tới sẽ cùng nhau vượt qua tinh vực, rời khỏi Bắc Đẩu. Bởi vì bọn họ biết rằng một khi con đường thành tiên mở ra, nơi này tất nhiên sẽ đánh nhau trời sụp đất nứt!
Tới thời điếm đó, dù là thánh giả đều dễ dàng ngã xuống...
Sau một chầu say sưa, mọi người đều ra đi.
Một trận chiến này, Thiên Đình uy danh hiến hách. Ở trong mắt Kim Ô tộc, Cổ tộc... Diệp Phàm cũng đã tạo ra hung danh độc nhất vô nhị: một lần vận dụng tới mấy kiện binh khí Đế, chấn nhiếp thiên hạ, thế gian đều run rẩy.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, mấy nhà xuất động binh khí Đế đã cột vào trên một chiếc chiến xa, ngày sau hễ động tới một nhà, có thể sẽ dẫn tới mấy kiện binh khí Đế đồng loạt công tới, ai dám tranh phong cùng?!
Năm địa vực huyên náo ầm ĩ, các nơi đều bàn tán xôn xao, nhiều ngày qua tất cả đều bàn về chuyện Diệp Phàm đại chiến Tu Di Sơn, trở thành đề tài tiêu điếm chính trên đời.
Diệp Phàm một mình đi lại ở Tây Mạc, lưng đeo kiếm tiên, tay áo phất phơ, tâm tình buông lỏng, một thân áo xanh siêu nhiên xuất trần, không còn có một tia sát khí.
Hắn đi tới bên bờ A Dục Hồ, đứng lặng một thời gian rất lâu, rồi sau đó đi khắp các chùa chiền Tây Mạc, cuối cùng một lần nữa đi tới Lan Đà Tự.
- Thí chủ đã đến rồi!
Đây là một lão tăng lông mi bạc trắng, dường như sớm đã dự đoán được hắn sẽ tới đây.
Lan Đà Tự là một ngôi chùa cổ rộng rãi, kiến trúc phản chiếu dưới ánh nắng chiều thành một màu vàng lóng lánh, từng ngôi từng ngôi chùa cổ trang nghiêm càng có vẻ thần thánh.
Tây Mạc có mấy ngôi chùa cổ nổi danh nhất là Lan Đà Tự, Thần Hà Tự, Huyền Không Tự... tất cả đều có kế thừa Phật Giáo bất hủ. Đương nhiên khẳng định là Đại Lôi Âm Tự đứng đầu.
Ngày xưa, Diệp Phàm từng đại chiến ở chỗ này, dùng lực chống mấy vị Thần tăng, chỉ vì để nhìn thấy An Diệu Y, để nàng được tự do.
Hôm nay, hắn tới lại nơi đây lão tăng trong chùa đương nhiên không quên, miệng tụng A Di Đà Phật, mới hắn đi vào.
Trận chiến ấy, cuối cùng hai bên cũng chưa đến mức đánh nhau sống chết, kết cục giải hòa thu tay. Vì vậy chưa nói tới cừu hay oán. Chỉ có điều là lần này một trận chiến ở Tu Di Sơn làm cho người trong Phật môn ít nhiều có khúc mắc.
Diệp Phàm đi khắp Tây Mạc, biết An Diệu Y vẫn còn lựa chọn ở địa phương này bế quan tu luyện, vì thế hắn đến đây muốn gặp mặt nàng.
- Bồ Tát bế quan mấy chục năm nay chưa từng xuất quan. Có lẽ cần thời gian một trăm năm mới có thể xuất hiện!
Một vị Thần tăng nói.
Chín tầng Thạch Tháp vẫn như trước, An Diệu Y tự phong ấn mình ở trong đó, tìm hiểu chí lý, tu đạo quả của mình.
- Nàng có nói điều gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Có!
Thánh tăng gật đầu, nói ra một câu.
“Gặp lại không bằng hoài niệm!”
Những lời này vừa nói ra, làm cho thân thể Diệp Phàm chấn động một cái. Hắn ngơ ngác sững sờ, thật lâu không thể bình tĩnh lại, hắn nhìn chằm chằm vào Thạch Tháp bịt kín, muốn xông vào.
Đây là một tòa thánh tháp, không biết là Đại Thánh lưu lại từ niên đại nào. Nó có thế giam giữ khổ tăng, cũng có thể tự phong ấn trấn áp bản thân mình. Nếu cố tỉnh cưỡng ép mở ra hơn phân nửa sẽ hủy diệt Thạch Tháp, mà còn làm thương tổn đến người ở bên trong.
“Duyên hồng trần đã đứt, trên con đường thành tiên gặp lại!”
Lão tăng đưa cho Diệp Phàm một tờ thư, ngoại trừ câu nói trước đó còn có một câu như vậy.
Diệp Phàm đứng ở nơi này không nhúc nhích, khó có thể nói ra một câu, lẳng lặng than nhẹ một tiếng. Hắn đi vòng quanh tháp, rõ ràng cảm nhận được một loại suy nghĩ, cầm trong tay tờ thư, trong lòng hiện lên đủ loại chuyện cũ.
Vì sao lại nói: duyên hồng trần đã đứt, là vì Cơ Tử Nguyệt, hay là biết hắn có các ràng buộc khác, hoặc là nhìn không thấy tương lai?
An Diệu Y là một nữ nhân phi phàm, suy nghĩ, tư tưởng, quyết đoán đều ngoài dự liệu của mọi người, làm cho lòng người buồn bã, chua xót.
Gặp lại không bằng hoài niệm, khoảng cách có tốt đẹp, có mông lung, thực như gần nhau trong gang tấc, có lẽ chỉ còn lại bình thường, quay về bình thản. Đây là An Diệu Y muốn hắn vĩnh viễn nhớ nàng hay sao? Lưu lại mặt tốt mặt đẹp nhất, khắc dấu sâu nhất trong trái tim.
Gặp lại nồng nhiệt nóng cháy, trong khoảnh khắc đẹp nhất, khoảnh khắc sáng lạn nhất, sau đó xoay người rời đi, cùng nhung nhớ trong cõi hồng trần.
Diệp Phàm nói không ra lời, một câu “gặp lại không bằng hoài niệm”, khiến trong lòng hắn trống rỗng, đi lại trong chùa cổ khó có thể tự bình ổn nỗi lòng mình.
- Thí chủ! Ta nghĩ mấu chốt nhất chính là hai câu sau!
Một chú tiểu chừng mười sáu mười bảy tuổi lên tiếng.
Hiển nhiên, thân phận hắn không tầm thường, bằng không cũng sẽ không biết nội dung trong tờ thư, càng không thể đi theo bên cạnh một vị Thần tăng.
Lão tăng trừng mắt nhìn hắn một cái, không cho hắn nói lung tung.
- Phật giả, dạy giải thoát cho người, không nói dối, ta chỉ là ăn ngay nói thật!
Chú tiểu nói.
Diệp Phàm ngẩn ra, thấy chú tiểu này tuệ căn trời sinh, tương lai hắn nhất định tài giỏi cao chót vót, không phải kẻ tầm thường, sớm muộn gì cũng có một ngày nhảy vượt lên trời cao.
Hắn gật đầu chậm rãi bình tĩnh lại, sao hắn không biết một câu cuối cùng mới là trọng điếm, cũng hiểu được ý câu đó.
Duyên hồng trần đã đứt, gặp lại trên con đường thành tiên!
Trên con đường hồng trần mặc hắn đi, cưới vợ sống chết, dưỡng dục, báo ân... chỉ ước hẹn ở Tiên lộ, khi đó gặp lại cùng nắm tay nhau đi tới, cùng chung đường, sinh tử không rời.
Diệp Phàm yên lặng đi lại, vòng quanh Thạch Tháp hết vòng này tới vòng khác, sau đó cất bước đi về phương xa. Một ngày này hắn đơn độc lui tới dưới trời chiều, một mình đi trên bờ A Dục Hồ, một người đi lại trên vùng dất cao.
Phàm là địa phương hai người từng lưu lại dấu chân, hắn đều một mình đi tới một lần, đủ loại hình ảnh ngày xưa hiện lên trong lòng.
Cuối cùng, Diệp Phàm trở lại Lan Đà Tự, đứng một ngày một đêm bên Thạch Tháp, vẫn không thấy An Diệu Y hắn chậm rãi xoay người, cất bước rời đi.
Trước khi rời đi, lão tăng nói cho hắn biết, An Diệu Y tìm hiểu đạo trong mộng, quay đầu lại từ xa nhìn thấy một đóa hoa quá khứ, giương mắt nhìn tới trước một đóa hoa tương lai nở rộ, mưa hoa bay đầy trời.
- Ta là hộ đạo của nàng, chỉ có một đóa hoa kiếp nầy không điêu linh, vĩnh viễn nở rộ trong sáng!
Diệp Phàm nói, tín niệm vô địch mười phần, rồi rất nhanh rời đi.
Hắn không còn buồn bã, không còn trống vắng, trong lòng chỉ còn lại có một tín niệm: nếu vô địch đương thời thì có cái gì đáng sợ, hết thảy đều phải dập nát dưới nắm tay.
Diệp Phàm cất bước, nhật nguyệt núi sông chạy ngược, Tây Mạc rất nhanh chạy lui. Hắn đi vào Bắc Nguyên, sau đó tiếp tục một đường lên hướng bắc, đi vào một vùng Băng Nguyên rộng lớn.
- Đồ Phi! Ta đã đến cứu ngươi đây!