[Dịch] Già Thiên
Chương 152 : Đạo bất đồng
Ngày đăng: 10:05 06/09/19
Ở bên cạnh, Diệp Phàm cảm thấy Khổng Tước Vương đúng là rất tiêu sái, có thành Tiên hay không cũng không quan trọng.
Nghe những câu nói không tầm thường của Nam Cung Chính, mà chẳng chút động lòng, không hổ là Yêu tộc đại năng.
Cơ Tử Nguyệt đôi mắt to đảo vài cái, nhỏ giọng nói thầm:
"Đúng là không có thiên lý, đây toàn là nhân vật trong truyền thuyết, đầu trăm thứ tóc, tuổi tính cả ngàn, mà lại trẻ tuổi như vậy, y như ca ca của ta chẳng khác gì”.
"Nam Cung Chính ngươi nói nhiều như vậy, nhưng sẽ không được điều gì đâu, chẳng lẽ ngươi tưởng nói những câu đó, có thể ngăn cản được ta làm việc hay sao?"
Khổng Tước Vương trầm giọng hỏi.
"Người đứng đầu Cơ gia từng nói với ta, nếu như ngẫu nhiên có thể gặp được ngươi, cứu được một trong hai huynh đệ bọn họ, thì sẽ để cho ta thu làm đồ đệ, kế thừa y bát của ta. Ta muốn tiền vào Thanh Đồng Tiên Điện, nhưng lại cũng muốn có truyền nhân, những tâm nguyện như vậy, thì không thể nào bỏ được."
Xung quanh Nam Cung Chính, hoa tươi nở rộ, trông hắn như một người siêu phàm thoát tục.
"Nam Cung Chính , ngươi đúng là muốn ra tay chứ? Nếu như vậy thì cần phải cẩn thận!"
Đôi mắt của Khổng Tước Vương lập tức trở nên sắc bén, một cỗ khí thế cường đại, giống như núi lửa phun trào, cuồn cuộn bốc lên tới tận trời xanh.
"Khổng Tước Vương, chúng ta là cố nhân, cho nên ta mới khuyên ngươi thu tay lại, cùng ta tìm kiếm cơ hội thành Tiên, bằng không cho dù ngươi có vinh quang một đời, nhưng lại kết thúc trong ảm đạm."
Nam Cung Chính khuyên giải nói.
"Khẩu khí thật lớn, Cơ gia Thánh chủ còn đang ở đây không xa, chẳng lẽ ngươi muốn cùng với hắn liên thủ?"
Trong mắt Khổng Tước Vương thần quang bức nhân, nối.
"Hắn không biết ngươi ở chỗ này."
Nam Cung Chính có chút bối rối, nói :
"Không chỉ có Cơ gia Thánh chủ đang tìm ngươi, mà Diêu Quang Thánh chủ cũng xuất quan tìm ngươi đó."
"Ta cũng đã sớm có dự đoán, nhưng họ có thể làm gì ta sao. Khi dễ người yêu tộc ta, ta thân là đại năng, nếu như không ra mặt, thì đúng là thẹn với cả Yêu tộc."
Khổng Tước Vương cười lạnh nói:
"Tám trăm năm trước, ta tung hoành nam vực, tám trăm năm sau, bọn họ vẫn định áp bức ta như trước hay sao”.
"Những thế lực lớn được truyền thừa từ Thái cổ, nội tình sâu không lường được, nói không chừng sẽ có người xuất đầu, thu thập ngươi đó. . ."
"Trừ khi tổ tiên Thần Vương của bọn họ đội mồ sống lại, mới có thể làm được điều đó !"
Ánh mắt của Khổng Tước Vương sắc bén như điện, đột nhiên biến đổi, nói :
"Muốn ngăn cản ta, thì hãy dùng thực lực để nói chuyện đi!"
Một mùi hoa thơm ngào ngạt, biến thành một đường thẳng, chính diện đánh tới, khắp bầu tròi đều là cánh hoa bay múa, Nam Cung Chính tướng mạo trang nghiêm, giống như Niêm Hoa thần phận siêu độ niết bàn, hắn giống như một Cổ Mộc che trời, sừng sừng đứng giữa trời cao.
"Một khi đã như vậy, thì đắc tội ròi !"
"Ta và ngươi cũng nên sớm có một trận chiến như thế này!"
Khổng Tước Vương tuy rằng bề ngoài chỉ như một thiếu niên 16, 17 tuổi, nhưng giờ phút này lại như một thanh lợi kiếm rời vỏ, khí thế bức nhân, làm cho da thịt người khác cảm thấy đau rát, chiến ý thấu trời cao.
"Mở"
Khổng Tước Vương đột nhiên mở ra Thiên Mục (1), từ trên trán bắn vào ra một đạo hào quang, chui vào trong cơ thể Cơ Tử Nguyệt.
(1): Thiên Mục: mắt trời
"Ai nha, Khổng Tước Vương ngươi đang làm đó? !"
Cơ Tử Nguyệt kêu sợ hãi.
"Không có gì đâu, hắn chỉ lưu lại ấn ký trên cơ thể ngươi mà thôi, để sau này hắn có thể tìm lại ngươi, ngươi mau rời đi."
Nam Cung Chính truyền âm với hai người.
"Đi!"
Diệp Phàm kéo Cơ Tử Nguyệt, phóng về phía xa xa, hai vị đại năng mà quyết đấu, khẳng định trời long đất lở.
Khi Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt bay rất xa rồi, mà vẫn cảm ba động mênh mông.
Nhìn lại phía sau, Cơ Tử Nguyệt mới giật mở miệng, nói :
"Trời ạ, sao có nhiều mặt trời tới vậy!"
Ỏ phía xa xa, trên vòm trời có rất nhiều mặt trời, đang hiện dần lên trên cao, vô cùng chói mắt. Đến tột cùng đâu là mặt trời thật, mặt trời giả, là ai sử dụng kỹ năng này, căn bản không thể xác định.
" Hình như lại có thêm một bầu trời xanh!"
Ở chỗ này nhìn lại, giống như có hai bầu trời xanh đè lên nhau.
" Đây là. . . Tinh Thần Diệu Thanh Thiên!"
Đây chính là dị tượng của thượng cổ đại năng " Tinh Thần Diệu Thanh Thiên”, chính xác là nó, mỗi một ngôi sao giống như một mặt trời rực rỡ, thật sự là kinh thế hãi tục!
Bên trong bầu trời xanh, những ngôi sao lấp lánh, giống như một ngọn núi lớn, hào quang lóa mắt, chấn động bầu trời!
Đột nhiên, có một cây Cổ Mộc cao lớn từ dưới đất chui lên, giống như muốn đâm thủng trời cao, giống như làm vỡ vụn bầu trời, tán cây lớn tới mức không thể nào tưởng tượng nổi, giống như che khuất bầu trời.
"Đây chính là Kiến Mộc trong truyền thuyết, thì ra lại bị Nam Cung Chính hiển hóa trong dị tượng!"
Cơ Tử Nguyệt rất giật mình, trong đôi mắt to tràn ngập sắc thái không tin tưởng.
Kiến mộc, cho dù ở địa cầu hay bến bờ tinh không này, đều ẩn chứa vô tận truyền thuyết.
Theo sách cổ ghi lại, đây chính là Thánh Thụ mà dân chúng thời thượng cổ sùng kính nhất, nó ở trung tâm của trời và đất, là cầu nối của Tiên nhân. Dị tượng có thể hiển hóa nó, thì đúng là có sức mạnh đâm thủng trời cao !
Xung quanh chu cổ thần mộc, có rất nhiều thần thảo kỳ lạ, tất cả đều ở chấn động, lá xanh mướt, tỏa ra vô tận sinh cơ, giống như là một con sông dài xanh như ngọc.
Đây là một dị tượng gì, thì không ai có thể biết, Nam Cung Chính thân là nhân tộc đại năng, quả nhiên danh bất hư truyền, làm cho người ta rung động.
"Ông "
Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt có cảm giác như mình sắp ngất đi, sau tiếng động đó vang lên, khí huyết trong cơ thể sôi trào, lập tức bay ngược về phía sau.
Trên bầu trời phương xa, có rất nhiểu dị tượng không giống nhau cùng xuất hiện. Đây mới là cuộc chiến thực sự giữa hai vị đại năng, họ đã bắt đầu sử dụng những vô thượng bí thuật, những dị tượng hãn thế.
"Có quá nhiều dị tượng . . ."
Cơ Tử Nguyệt mắt to tỏa ánh sáng, nàng rất muốn tiến lên xem, nhưng nàng biết, giờ phút này chỉ còn cách chạy trối chết mà thôi. Đại năng quyết đấu, đây là một cuộc chiến có một không hai, vô cùng khó gặp.
Diệp Phàm rất tiếc nuối, chân đạp bộ pháp thần bí, cầm tay Cơ Tử Nguyệt toàn lực kéo đi, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.
Không ngừng phi hành chạy trốn, cho tới khi xa mấy trăm dặm bọn họ mới dám thở dài một hơi. Nhưng mà họ không dám nghỉ chân, mà lại tiếp tục chọn một hướng khác chạy trốn.
"Ta đúng là rất muốn nhìn cảnh Khổng Tước Vương hét một tiếng chấn động sơn hà, hái sao bắt nguyệt, thể hiện vô thượng thần uy."
Diệp Phàm tự nói, hắn nghe được cuộc nói chuyện của hai vị đại năng, thì đã biết người này mạnh mẽ không thể tưởng tượng, hắn rất muốn nhìn thấy phong thái ngạo thị thiên hạ.
”Hắn. . . Tốt hơn hết là quên đi !"
Trong lòng Cơ Tử Nguyệt còn sợ hãi, vô số danh túc Cơ gia bị tiếng hét của hắn làm cho tan thành bụi phấn, uy thế của Khổng Tước Vương, làm cho nàng còn cảm thấy lạnh cả sống lưng, nói :
"Ta lại muốn nhìn thấy tư thế oai hùng của nam tử áo trắng tuấn mỹ kia. . ."
"Đúng là mạng lớn, Khổng Tước Vương xuất hiện ở trong phiến địa vực này, mà còn trốn thoát được. . ."
Ở phía trước, có một âm thanh lạnh lùng truyền tới, trên đỉnh núi, có một nam tử áo tang, trong tay cầm một tòa tháp 5 tầng, bay vọt lên, chặn đường đi của bọn họ.
Cùng một thời gian đó, từ bốn phía không ngừng có bóng người hiện lên, ngăn cản đường đi của bọn họ. . .
Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt hít vào một hơi lạnh, ở đây có tất cả 6 gã tu sĩ, tất cả đều bất phàm, đang vây quanh bọn họ.
Đây chính là những người ở trong vực môn truy sát bọn họ, tuy rằng dung mạo của bọn họ bị sương mù che phủ, không thể thấy rõ được, nhưng nghe thanh âm, thì là những trung niên nam tử, không dễ đối phó.
"Phượng Quang Thiểm Điện Điểu mà còn không lấy đi tính mạng của các ngươi được, đúng là mạng rất lớn. . ."
Cơ Tử Nguyệt cười nhạo.
Ngoài nam tử áo tang ra, thì những người khác đều bị thiêu cháy quần áo, da thịt khét lẹt, hiển nhiên bị tổn thất nặng nề.
"Giết hết bọn chúng !"
Nam tử áo tang rất quyết đoán, hắn phất tay, chẳng nói thêm gì cả.
Dao động cường đại, từ bốn phương tám hướng vọt tới, những người này tế xuất ra vũ khí, sử dụng nhiều bí thuật muốn đánh chết bọn.
Cơ Tử Nguyệt thương thế chưa hồi phục, còn rất yếu ớt, chưa thể ra tay chiến đấu được.
Diệp Phàm dựa vào bộ pháp, tránh phải né trái, sau đó hướng xuống phía dưới. Mấy ngườ đối diện đều có cảnh giới siêu việt Bỉ Ngạn, hắn không thể ngạnh kháng, chỉ có thể lựa chọn bỏ chạy.
"Không cần phải chạy trốn nữa, sau ngày hôm nay, ta sẽ đốt tiền giấy cho các ngươi. . ."
Người mặc áo tang đã tự mình ra tay, tòa tháp trong tay hắn không ngừng phóng lớn, huyền ảo kì dị, tòa tháp 5 tầng, giống như một ngọn núi lớn, chụp xuống bọn họ.
Cơ Tử Nguyệt nói nhỏ vào trong tai của Diệp Phàm:
"Mau vận chuyển thần lực lên người của ta, trên người ta có bí bảo, có thể phá vây ra ngoài."
Diệp Phàm không nói gì, trực tiếp vận chuyển thần lực sang, Cơ Tử Nguyệt nhất thời trở nên thánh khiết vô cùng, quan hoa kì dị tỏa ra, ngăn cản tòa tháp 5 tầng.
"Vèo "
Ngay sau đó, hai người giống như một đạo quang mang, không ngừng chớp động, tránh thoát tất cả các loại công kích vọt đi.
Giống như có một đạo ánh sáng giữa giông tố đen kịt, từ trong những người vây quanh, có một đạo quang mang sắp thoát ra.
"Ầm"
Một âm thanh chói tai truyền đến, năm ngón tay của nam tử áo tang chụm lại giống như năm ngọn núi nhỏ, làm cho hư không vặn vẹo.
Diệp Phàm biến sắc, người này vô cùng khủng bố!
Cơ Tử Nguyệt biến sắc, người mặc áo tang này vô cùng đáng sợ, khó mà trốn thoát, nàng có chút lo lắng, truyền âm nói:
"Tiểu Mao hài, ngươi hãy nghe kỹ đây, giờ ta truyền cho ngươi những phần còn thiếu của Đại Hư Không Thuật, ngươi có thể ẩn mình vào không gian!