[Dịch] Già Thiên

Chương 1539 : Cô bé

Ngày đăng: 10:19 06/09/19

Gió to thổi tới, lá rụng bay lượn, cát cuốn lên cuồn cuộn, rất nhiều cỏ dại bị nhổ tận gốc... đây là bắc bộ Lô Châu, một địa phương lạnh giá khủng khiếp. Diệp Phàm bọn họ vượt qua eo biến, một đường hướng tây bắc rồi đi tới nơi đây, bọn họ bỏ mặc mọi chuyện phía sau, nhưng tin tức cũng không ngừng lọt vào tai, Kim Ô tộc bị đại phá, phần đông cường giả vỗ cánh bay loạn, chạy trốn khắp nơi chân trời, cả thế gian đều kinh hãi. Ai cũng không nghĩ tới, một đứa bé năm đó mà thôi, hôm nay trtrởng thành tới từng bước này, lưu vong Vực ngoại nhiều năm quay về, đánh giết Kim Ô nhất mạch thây cốt chất thành núi. Diệp Đồng ở Tử Vi tinh đánh giết tạo ra uy danh hiến hách. Hết thảy đều chỉ là để báo thù cho cha mẹ, phàm là kẻ ngày xưa ra tay tất cả đều trong phạm vi truy giết của hắn. Máu nhuộm tinh không, thây đầy mặt đất, Kim Ô bộ tộc máu chảy thành sông, lông chim bay tán loạn. Thần Châu, Hạ Châu, Lô Châu to như vậy tất cả đều ồ lên, đường đường một đại tộc chí cường, cứ như vậy bị đánh bại tan tác, tổ địa đều để người ta thiêu rụi, chấn khiếp khắp thiên hạ. Kim Ô tộc xong rồi! Đây là nhận thức chung của mọi người. Mà trong một ngày này, rất nhiều người bỏ đá xuống giếng, đều ra tay. Các thế lực lớn cùng với một số tán tu cường đại chuyên đi tìm Kim Ô lạc đàn xuống tay, làm cho bộ tộc này gần như bị diệt vong. về phần di sản của Kim Ô tộc ở các nơi tự nhiên là bị chia cắt sạch sẽ. Đây là sự thật, một đầu mãnh hổ ngã xuống, đàn lang cùng nổi lên, cùng xúm lại công kích, đường đường là một đại cường tộc cứ thế mai một. Kim Ô Vương bị Diệp Đồng tự tay chém rụng đầu, đặt ở trước di chỉ Thái Dượng Thần Đình huyết tế oan hồn. Một ngày này Diệp Đồng gào khóc, mối huyết cừu đè nặng ở trong lòng nhiều năm, tất cả nỗi niềm căm phẫn cùng với bi thương đều phát tiết ra hết. Đông bộ Thần Châu nổi sóng to gió lớn, tiếng náo động rầm rĩ, mà bắc địa Lô Châu cũng không an bình, mọi người nghe tin lập tức hành động, chạy tới đục nước béo cỏ. Hết thảy chuyện này đều như không quan hệ với Diệp Phàm, Lệ Thiên... bọn họ cũng không hề chú ý tới. Kim Ô tộc sắp bị diệt tới nơi, không cần bọn họ ra tay hay lo lắng, tìm kiếm cô bé là quan trọng nhất. Thế nhưng cũng có người sau khi thấy bọn họ thi triển thần uy, ở phía sau tìm tung tích bọn họ, mơ hồ cảm thấy ba người này có hành động khác thường, nên muốn dò tra đến tột cùng. Ở trong thiên hạ cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt chú ý tới thế cục. - Những người này mũi mọc dài như mũi chó sao, lại muốn theo dõi chúng ta! Lệ Thiên đạo. Trên thế gian này không có mấy người có thể truy tung bọn họ, ngay khoảnh khắc liền có thể thoát đi, nhưng không chịu nổi có người cố tình bám riết không tha. Một ít thế lực lớn trong bóng tối tìm hiểu, thăm dò theo con đường bọn họ đi trước đó vài ngày, phát hiện bọn họ một đường đi về hướng tây bắc, đều sinh lòng hồ nghi. Ở vùng Tây Bắc, gió bắc cuốn sạch cây cỏ, có một số nơi quanh năm tuyết phủ. Diệp Phàm càng đi tới càng nhíu sát chân mày, cô bé thân mình đơn bạc như vậy, chẳng lẽ thật sự sinh sống ở vùng khổ địa này sao? Trong lòng hắn co thắt lại. - Nghĩ đến cũng chỉ có ở địa phương lạnh khủng khiếp mới có thể tránh khỏi những Thánh Giáo kia! Càng là địa phương linh khí nồng đậm càng nguy hiểm! Yến Nhất Tịch nói. Cô bé một mình làm thế nào chạy tới địa phương xa như vậy, quả thực khiến mọi người khó hiểu, chỉ sợ cũng không cách nào giải thích được, trên người cô bé có rất nhiều bí mật. - Tiểu nha đầu đó đặc biệt lắm sao, mà làm cho các ngươi khẩn trương thành bộ dạng này! Đứa nhỏ bĩu môi nói. - Trẻ con ít nói một chút đi, không ai nói ngươi câm đâu! Lệ Thiên theo thói quen tát vào mông nó một cái, nói. - Dâm tặc ta nhớ kỹ đây là một trăm lẻ năm cái, tương lai ngươi sẽ hối hận! Tiểu mập mạp căm giận nói. Dãy núi chập chùng, có địa vực phủ đầy tuyết trắng, có địa phương còn có màu xanh tươi, đây là bắc địa, địa phương lạnh khủng khiếp này bất đồng, biếu hiện cũng không giống nhau. Đương nhiên đinh núi tất nhiên là màu trắng bạc, dưới sườn núi mới có màu lá xanh, nhưng thường thường cũng bị bông tuyết bao phủ toàn bộ. Đi ngang qua một trấn nhỏ, Diệp Phàm nhìn thấy trên đường phố một đứa nhỏ ăn xin, lập tức phóng vọt tới, nhưng cực kỳ thất vọng! Tuy rằng tuổi tác tương tự, nhưng cũng không phải cô bé. Hắn lưu lại một chút thức ăn, lại lặng lẽ đưa cho nàng một ít tiền, rồi không tiếng động lui bước. Tới bắc bộ sản vật cằn cỗi, cuộc sống của phàm nhân rất nghèo khổ, so ra còn kém xa miền nam ấm áp. Có rất nhiều dân du cư, tất cả đều một đường đi xuống phía nam. Nửa tháng sau, bọn họ tiến vào Băng Nguyên, nơi này càng rét lạnh hơn, hoàn toàn là một vùng sáng rực, gió lạnh gào thét. Đương nhiên, cái lạnh tàn khốc ở nơi đây cũng có một địa phương đặc biệt, linh khí ồ ồ, làm tan rã băng tuyết giá lạnh thành suối nước, trở thành từng vùng có thảm thực vật sinh trưởng xanh biếc. Tới nơi này, Diệp Phàm càng chau chân mày sát hơn. - Oa! Ở xa xa, có Băng Nha trắng tuyết đang bay lượn, là một loại Tang Ô đặc biệt, tương tự như Ô Nha, nhưng cả vật thể trắng như tuyết, tiếng kêu cũng giống nhau. Có một con man thú chết nằm đó thu hút mấy trăm con tang điếu, mổ thịt, ăn tủy, hiện trường máu chảy đầm đia. - Những con tang điếu này có yêu khí, cá biệt đều sắp thành tựu rồi. Ở địa phương lạnh tàn khốc này đều là một ít man thú, yêu cầm đặc biệt, người bình thường tuy rằng cũng có thể giết chết chúng nó, nhưng sinh sống ở môi trường như vậy thật sự không dễ! Yến Nhất Tịch nói. Trên đoạn đường này, bọn họ thấy được cuộc sống gian khổ trong một mảng đất đai phỉ nhiêu, liên quan đến trạng thái sinh tồn của một ít tộc đàn. - Có một số người thật đúng là có thể tâm tư lộn xộn, mặc dù không hiểu rõ vì sao, cũng phái ra nhiều người như vậy, đồng dạng một đường đi theo hướng tây bắc. Mấy ngày gần đây lục tục xuất hiện không ít tu sĩ! - Xem ra tìm cô bé sẽ có trắc trở, những người này đánh tiếng được, có lẽ đoán được điều gì! Mặc dù có người cũng dò lần tới nơi này, nhưng Diệp Phàm bọn họ thật cũng không lo lắng lắm, chỉ có điều trong lòng chán ghét mà thôi! Nhóm này người như là mọc ra cái mũi chó ngửi tới nơi. - Lô Châu Táng Tiên, chính là tổ tông giáo ta lưu lại, các ngươi không được tới gần! Bắc địa có người sâu sắc cảm thấy được cái gì, nghiêm khắc trách cứ các thế lực bên ngoài đến, bằng không bọn họ đến gần, lộ ra chuyện bí mật Lô Châu Táng Tiên thì hỏng bét. Mà điều này tự nhiên không dẫn tới tác dụng gì, ngược lại làm cho nhân số càng nhiều hơn lên. Một ít thế lực lớn phái ra nhân mã đều là ôm thái độ dò xét xem sao, vạn nhất nếu có thể mò ra một cái Thần Tàng thì chuyến đi này cũng không tệ. - Đến rồi, đến rồi, tìm tới ta rồi! Đây là một góc rất hoang vắng ở Tây Bắc, là một cái trại, băng tuyết bay tán loạn, một số đứa trẻ mặc áo da thú chạy trốn trong vùng đất tuyết, rượt bắt lẫn nhau. Những đứa nhỏ này bởi vì sinh ra ở vùng đất gian khổ nên đều rất khỏe mạnh, không phải như những đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ. Thậm chí một vài đứa nhỏ hơi lớn một chút còn đeo trên lưng cây cung nhỏ bằng gỗ, có thể săn thỏ tuyết. Ở xa xa, trước sơn trại xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ hiu quạnh, mắt nhìn các đứa trẻ trong trại, có khát vọng, có một chút sợ hãi. Toàn thân cô bé dơ bẩn, quần áo sớm đã rách nát, là xứng với cái tên tiểu ăn xin. Không biết nó đẵ ngã quỵ bao nhiêu lần trong trời băng đất tuyết, trên người bám đầy bụi băng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé bị hơi lạnh đến đỏ bừng, toàn thân rách nát, thoạt nhìn thực đáng thương! Chỉ có một đôi mắt to coi như sáng ngời, lộ ra ánh mắt mong được nhìn các đứa trẻ sung túc trong trại. - Tiểu ăn xin lại tới nữa... Một đứa nhỏ reo lên. Phần đông đứa nhỏ đều xoát xoát nhìn lại đây, cùng nhau nhìn về phía cô bé chừng ba tuổi kia, nhìn chằm chằm váo cô bé một hồi lâu. - Không chơi với nó! Một đứa trai hơi lớn hơn một chút kêu lên. - Tiểu ăn xin ngươi đừng tới, sẽ không cho ngươi ăn, nhanh lên tránh ra! Một đứa khác nói. - Mau tránh ra! Rất nhiều đứa phụ họa kêu lên. Cô bé chừng ba tuổi ủy khuất cúi đầu, nhìn đôi hài nhỏ rách nát của mình, trong mắt nước mắt doanh tròng, nhỏ giọng nói: - Ta không phải đến muốn ăn, chính là muốn chơi đùa với các ngươi! - Không chơi với ngươi! Ngươi là yêu quái! Một bé gái hơi lớn hơn một chút tức giận kêu lên. - Bé không phải yêu quái, bé là người! Cô bé ủy khuất nói, đầu càng cúi thấp, nước mắt đong đưa trong đôi mắt. - Còn nói không phải yêu quái, Từ gia gia và nãi nãi thu nuôi ngươi, kết quả gần mười năm ngươi đều không lớn hơn chút nào, mà hai lão nhân lại đều chết trước đi, ngươi vẫn là không có một chút biến hóa, là ngươi hại chết Từ gia gia hai lão nhân này! Một đứa trai mười mấy tuổi căm giận nói. - Không phải bé hại Từ gia gia nãi nãi, thật sự không phải! Cô bé lắc đầu, nước mắt rơi xuống, cô đơn đối mặt với gió tuyết. - Ngươi đi nhanh đi! Ngươi chính là yêu quái, chính là ngươi hại chết hai lão gia gia, đi mau đi! Rất nhiều đứa trẻ kêu lên. - Các ngươi không cần như vậy, tiểu ăn xin thực đáng thương! Năm đó cứ như vậy lưu lạc đến trại chúng ta, hiện tại đuổi đi như vậy sẽ đông lạnh chết hoặc chết đói mất! Một bé gái tuổi cũng không lớn lắm, nói. - Tiểu Thảo, ngươi không cần thương cảm nó! Nó chính là một con yêu quái! Có đứa nhỏ khác phản bác. - Nó thường xuyên quên đông quên tây, thật không biết là yêu quái cái gì! - Bé không có quên hết, nhớ rõ Từ gia gia cùng với nãi nãi, bé cũng nhớ rõ có một đại ca ca, cùng vói một con cẩu cẩu! Cô bé nhỏ giọng nói. - Hừ! Quá khứ ngươi thường gặp mặt chúng ta, cùng với tình hình hay quên đặc biệt lúc ấy, chúng ta cũng không muốn cãi lý với ngươi! - Bé không phải cố ý, không biết sao lại thế này, quá khứ không như vậy, bé có thể bị bệnh rồi! Cô bé sợ hãi nói, nước mắt đảo quanh. - Quên đi! Nó không đi, chúng ta đi! Không cần để ý tới nó! Rất nhiều đứa nhỏ ra ngoài trại chạy đi. Cô bé đơn độc xoay người, đưa tay lau nước mắt, rồi một mình lẻ loi rời đi, đi trong gió tuyết. Bóng dáng nho nhỏ đó thật khiến người ta nhìn thấy mà lòng chua xót. - Cô bé! Phía sau có tiếng kêu gọi, bé gái đồng tình vừa rồi, tên là Tiểu Thảo chạy theo ra, nhỏ giọng nói: - Ngươi đói không? -Rất đói! Cô bé cúi đầu nhỏ giọng nói. - Cho ngươi nè! Tiểu Thảo lấy ra một ít thức ăn, nhét vào tay cô bé. - Tiểu Thảo mau trở lại! Nó là yêu quái sẽ ăn thịt ngươi đó! Lần trước có một lão đạo sĩ đi ngang qua nơi này, thu nó vào trong yêu tháp ngao luyện, kết quả nghe người ta nói, lão đạo sĩ ngược lại chính mình bị chết! Phía sau, có đứa nhỏ kêu lên. - Cảm ơn tỷ tỷ! Bé nơi này có một viên hạt châu, cho tỷ nè! Cô bé chùi nước mắt, lấy ra một tinh thể nhỏ như kim cương đưa cho Tiểu Thảo, lẩm bẩm nói: - Thời điếm ta thương tâm nhất mới có loại vật này, khi Từ gia gia và nãi nãi mất đi, bên cạnh ta liền xuất hiện nó! Cuối cùng, một cô bé ăn mặc rách rưới, một mình đội gió tuyết, bóng dáng lẻ loi đi về hướng xa xa, gió tuyết như sắp bao trùm lấy cô bé. Trên mặt mang theo nước mắt, thì thào thanh âm non nớt: - Bé còn nhớ rõ, bé có một đại ca ca, còn có một con cẩu cẩu, nhưng cũng không thấy nữa... Gió tuyết bay bay, bóng dáng nhỏ nhắn đơn độc đi trong gió tuyết lưu lại một hàng dấu chân mờ nhạt, đi về hướng phương xa.