[Dịch] Già Thiên
Chương 1560 : Ngăn chặn Đế lộ thiên khiêu
Ngày đăng: 10:19 06/09/19
Một tấm giấy viết thư mà thôi, nhưng lại tỏa ra hào quang sáng lạn, phát ra một loại uy nghiêm của Đại đế, như là có một chí tôn vô thượng xuất thế đứng trên thiên hạ, làm cho nhật nguyệt sơn hà thất sắc!
Trên phong thư này vờn quanh vầng sáng lấp lánh phi thường dịu dàng, nội liễm một cổ khí tức khiến mọi người kính sợ, rất nhiều người đều thiếu chút nữa sụp xuống quỳ lạy.
Không phải là hùng hổ dọa người cỡ nào, nhưng lưu lại lạc ấn cấp số này, vạn giới chư thiên, phàm là sinh linh từ Đại Thánh cho tới người bình thường, đều phải nảy sinh sợ hãi, khiếp sợ mà run rẩy, như là đối mặt với kẻ thống trị thời đại khai thiên lập địa, phát ra sợ hãi, muốn quỳ bái từ linh hồn.
Ai có thể không sợ hãi, dù là chư thánh cùng với Giáo tổ đến từ khắp nơi Vực ngoại đều trong lòng sinh sợ hãi: Người này đến tột cùng là ai?
- Diệp Phàm xuất hiện đi, tiếp pháp chỉ của Đại đế!
Người Đại Thánh này lạnh lùng nói ra, không có biếu lộ tình cảm gì, làm cho người ta có cảm giác không có một chút thiện ý nào.
- Ngươi là ai chứ! Kiêu ngạo như vậy, muốn bị “đánh đòn” sao?
Đứa nhỏ kêu lên, bởi vì vừa rồi chiến đấu với đứa con của Thần Minh nó biếu hiện “bưu hãn”, nên để thtrởng cho nó, Diệp Phàm không có lập tức thu hồi, để cho nó tự do chơi đùa.
Tiểu mập mạp tuy rằng cố gắng làm ra một bộ dáng từng trải lão luyện, nhưng toàn thân ở trần trùng trục, lộ ra cả chim nhỏ, trên người trắng mịn nõn nà, cộng thêm một câu “đánh đòn” đã bại lộ tính ngây thơ trẻ con của nó.
Quá khứ, nó chỉ cần không thành thật một cái liền bị Lệ Thiên đánh vào mông. Ở trong đầu nó xem ra đó là bị trừng phạt ghê gớm nhất, làm cho nó căm thù đến tận xương tủy, vì vậy cũng trở thành “đại chiêu” của nó để đe doạ người khác.
Đây là một Đại Thánh thoạt nhìn đang ở vào tuổi tráng niên, huyết khí tràn đầy, có thể nói là có tiền đồ vô lượng, nếu dùng hết toàn lực đọ sức một lần, không hẳn không có cơ hội vượt qua cửa quan Chuẩn đế kia.
Mái tóc màu nâu rám nắng trên đầu hắn rất rậm, thân thể to lớn, nước da có màu đồng cổ, ánh mắt như ngọn đèn vàng rất khiếp người... hắn lạnh lùng quét mắt một cái, làm cho đứa nhỏ lập tức giật mình rùng mình.
Mọi người nhìn thấy tư thái này của hắn, không hề e sợ nội tình của đám người Diệp Phàm, đang ở trong Cơ gia mà cũng không tôn kính và úy kỵ chút nào... đương nhiên cũng hiểu được, đây là một nhân vật cứng rắn, khẳng định có lai lịch phi phàm, tỏ rõ có chỗ dựa nên không sợ hãi.
Dĩ nhiên hắn sẽ không chấp nhặt cùng một đứa nhỏ, nhưng cũng phóng ra một tia Đại Thánh uy để cảnh cáo. Ánh mắt hắn thực sắc bén!
- Đứa nhỏ đưa chuột nói không sai! Ngươi kiêu ngạo cái gì, bổn tọa từng chinh chiến thiên hạ với Vô Thủy Đại đế, cũng không có hống hách như ngươi vậy, tới nơi đây ngươi cũng dám cuồng vọng ư?
Hắc Hoàng đi ra, cặp mắt to lớn âm u như chuông đồng, lộ ra một miệng răng nanh trắng tuyết.
Mọi người đều rùng mình, con chó đen này không giống như trước kia, hiếm thấy nó chủ động thừa nhận từng đi theo Vô Thủy. Nhưng nói ra rõ ràng minh bạch, đương nhiên khẳng định là nó đang thổi phồng: Thời điếm Vô Thủy chinh chiến thiên hạ thì cần gì nó ra tay.
Có một số dã sử và trong sách cổ có ghi lại, nó là một con chó con lang thang được Vô Thủy Đại đế lúc tuổi già nhặt được đem về nuôi dưỡng, không có khả năng từng trải qua đủ loại Thần chiến trấn áp chín tầng trời mười tầng đất.
Đại đế chinh phạt không có liên quan với nó, nó cũng chỉ là chứng kiến một đoạn năm tháng cao chót vót, cùng với đoạn sau của một vị Đại đế bễ nghễ muôn đời kết thúc trong huy hoàng cực hạn mà thôi.
- Ngươi mới là đứa nhỏ đưa chuột đấy!
Tiểu mập mạp căm hận nói, hiển nhiên nó rất bất mãn với kiếu xưng hô của Hắc Hoàng.
- Ta không có cuồng ngạo gì, chỉ là phụ trách đưa tới một phong thơ mà thôi, nhận hay không nhận, tất cả là do chính các ngươi!
Đại Thánh tóc nâu âm trầm nói, trong mắt hắn rất lãnh liệt, mặc dù cố che giấu, nhưng vẫn như cũ lộ rõ không thiện ý, khi nói chuyện mặt không một chút thay đổi, như là một người ướp lạnh.
- Nếu muốn tìm cái chết, bổn tọa thành toàn cho ngươi, bắt ngươi đi trấn Hải Nhãn!
Đại hắc cẩu âm u nói. Ngày xưa nó thường kêu gào thu Thánh tử, Thánh nữ làm nhân sủng, mặc dù mọi người hận đến ngứa hàm răng, nhưng không có bao nhiêu người quan tâm, không cho là nó có thể làm được. Nhưng ngày nay lại khác xa, con chó này càng ngày càng đáng sợ, cường thế như vậy, có vẻ là làm được.
Đại Thánh tóc nâu lãnh đạm nói:
- Ta ltrời nói thêm gì với ngươi! Nói thì đã nói, thư cũng đã đưa, nhận hay từ chối đều là lựa chọn của các ngươi. Tuy nhiên nếu thật sự nghịch ý của một vị Đại đế, ta cũng bội phục các ngươi! Không sợ diệt tộc thì cứ làm!
“Loảng xoảng!”
Trong phút chốc, mấy chục tòa trận thai bỗng dưng xuất hiện vây khốn vị Đại Thánh trong đó, Hắc Hoàng thực trực tiếp, lập tức ra tay muốn bắt hắn.
“Ông!”
Ngay mi tâm Đại Thánh tóc nâu chợt lóe sáng một cái, một cái tháp bay ra, cao tới ba mươi ba tầng, lưu chuyển Huyền Hoàng khí, lượn lờ vầng sáng hỗn độn, trấn ở trên đỉnh đầu hắn, bảo hộ hắn ở trong đó.
Khí tức Đại đế tràn ngập, khủng bố ngập trời, làm cho nơi này hóa thành một chỗ Thần thổ không thể lay chuyển, không người nào có thể lay chuyển, nó ngăn chặn được uy áp thấu phát ra từ trận thai.
Đây là một kiện binh khí Đại đế? Mọi người đều khiếp sợ, cảm thấy thực khó tin, chính vì trong số Tiên khí của chí tôn cổ đại, hoàn toàn không có một kiện nào như vậy, hay nói chính xác quá khứ chưa từng có.
Chẳng lẽ là gần đây được người luyện chế thành? Điều này quá mức rúng động! Thật có người thành tựu ngôi vị Đại đế vô thượng hay sao? Điều này quá mức kinh người! Nếu đúng như thế chẳng phải là làm cho đương kim thiên kiêu trẻ tuổi một thế hệ phải tuyệt vọng sao?
Tòa Đế tháp cao ba mươi ba tầng này do Vĩnh Hằng Lam Kim luyện chế thành, là tiên liệu chân chính, là tài liệu thuộc về Đại đế cổ, lúc này trấn áp ở trên hư không, màu xanh lam đẹp mắt trong suốt rực rỡ chói mắt, nó vô cùng to lớn, khí tượng bàng bạc trấn áp nơi này như là đại biếu ba mươi ba tầng trời. Quả thực rúng động lòng người!
Hơn nữa, mỗi một tầng không ngờ lại có Vạn Vật Mẩu Khí buông xuống, như là từng thác nước bao la hùng vĩ từ trên ba mươi ba tầng trời phân biệt trút xuống.
Nó lại là bộ phận hỗn hợp mẫu khí, tuy rằng không bằng mẫu khí nguyên căn của Diệp Phàm, không phải tinh túy của Huyền Hoàng, nhưng cũng rất hiếm có, đủ để chấn nhiếp thế gian.
Đế tháp này thật khó lường, lại do hai loại tiên liệu luyện chế thành, quá mức hiếm thấy cùng kinh thế!
Đây là ai, đến tột cùng là ai thành Đế? Nếu đúng như vậy chẳng khác nào đã ngăn chặn con đường phía trước của thiên kiêu chí tôn trẻ tuổi ở kiếp này, khiến người ta sinh ra sợ hãi.
Vô thanh vô tức làm được một bước này, nghịch thiên mà kinh thế, khó trách Đại Thánh tóc nâu dám như thế! Đó là đối mặt với bảy đại cấm địa Sinh Mệnh cũng có đủ nội tình, hoàn toàn không e sợ!
“Ầm!”
Hắc Hoàng ra tay, lại phóng thêm hai mươi mấy tòa trận thai vây quanh người này, triển khai công sát tuyệt thế, có Đế uy tràn ngập bạo phát ra, chấn khiếp thế nhân.
Dâng lên từng vầng hào quang tường hòa, từng đạo tiên huy xé toạt hư không, trật tự thần liên đan vào, đây là sát trận Vô Thủy không trọn vẹn đang phát uy!
Mọi người run sợ, tất cả đều lui về phía sau, ai cũng không nghĩ tới trong Cơ gia từng xuất ra Đại đế còn có thể có phát sinh bực này để chống lại. Chuyện tới đây liên quan đến chí tôn, làm cho mọi người hết hồn, vô cùng khẩn trương.
Sát quang phát ra, côn bằng giương cánh, toàn bộ đám mây che trời nổ nát, xé rách chín tầng trời, Đế uy lan tràn trên trời dưới đất, nơi nơi đều rung chuyển, như là sắp sụp đổ vỡ nát.
Sau đó, từng phiến từng phiến cánh hoa xinh đẹp bay xuống, mỗi một đóa hoa đều rất sáng lóng lánh, chiếu rọi ra từng đại thế giới như thật, phi thường bao la hùng vĩ, vô cùng đáng sợ.
Một đóa hoa một thế giới!
Đây là va chạm mạnh giữa hai người! Hắc Hoàng vận dụng đại sát trận tiến hành công kích, mà Đế tháp thì phòng ngự, bày ra khí tượng to lớn như vậy, chấn nhiếp giới nhân gian.
Ở trong pháp tắc đẹp mắt giống như có người cử hà phi thăng, đặc biệt chói mắt lạ thường.
Cuối cùng, khi hết thảy hào quang kết thúc, đại hắc cẩu lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, gặp phải người không tầm thường, Đế tháp màu lam trong suốt sáng lạn kia không chỉ chưa có bị công phá, thậm chí không nhúc nhích chút nào, nơi đó pháp tắc đan vào, hỗn độn khí bốc hơi bừng bừng thành một mảng sương mù.
Đương nhiên, công kích này chỉ là mang tính thăm dò, không phải là chân chính quyết chiến sinh tử, Hắc Hoàng còn chưa vận dụng toàn bộ trận văn, còn có rất nhiều tòa trận thai không có bày ra. Không giống như lần trước đối phó với lão Đằng Xà, con bài nó chưa lật ra hết.
“Ầm!”
Hắc Hoàng tiếp tục di chuyển, sắp sửa ra tay công phạt. Hơn nữa, lần này Đại Thánh tóc nâu cũng chủ động ra tay, khóe miệng có một tia lãnh liệt, mặc dù đang ở trong Cơ gia cũng không hề sợ hãi.
“Coong, coong, coong...”
Kiếm khí thô to xông thẳng lên trời cao, như là Tiên khí chấn động trên chín tầng trời, rồi buông xuống vô tận kiếm quang, tất cả đều phát ra từ trong hư không.
Đây là đại trận của Cơ gia sống lại, bọn họ ra tay, ở ngay tổ địa bọn họ không cần phải lựa chọn gì, mặc dù đối phương có lai lịch kinh người mấy đi nữa, cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của Diệp Phàm, dù sao sau này bọn họ coi như là người một nhà, không cần phải suy nghĩ nhiều.
Chém thần thí phật, tiên âm không dứt, trên đầu Đại Thánh tóc nâu tiên tháp lay động, chấn động chiếu xuống tầng tầng lớp lớp hào quang rực rỡ, nở rộ ra vô số màu sắc tường hòa, tất cả đều là Đế uy, ngăn chặn thế công này.
Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh.
- Còn chưa chân chính thành Đế, cũng chưa có bước qua cửa quan kia!
Cơ gia có người lên tiếng nói, thế công của đại trận càng thêm đáng sợ. Tuy rằng còn không phải là Đại đế trận chính thức, chỉ là vận dụng pháp tắc sát đạo bên ngoài, nhưng cũng đủ để chấn nhiếp thế gian rồi.
- Không còn bao xa nữa rồi!
Bạch Y Thần Vương nhìn chằm chằm tòa tháp kia, lộ ra vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Cùng lúc đó, Hắc Hoàng cũng tế ra một tòa lại một tòa trận thai, bao vây quanh địa phương này, muốn một lần nữa công sát Đại Thánh tóc nâu.
Bên ngoài Đại đế trận Cơ gia mở ra một phần, Hắc Hoàng tế ra trận văn không trọn vẹn, phải đồng thời trấn áp người này. Thế nhưng Đại Thánh tóc nâu cũng không có sợ hãi. Ở trên đầu của hắn, Đế tháp càng tăng thêm hào quang, từng đợt từng đợt đế đạo pháp tắc lan tràn, như là lông đuôi của phượng hoàng, mờ ào tuyệt đẹp đến cực hạn.
Những văn lạc này vừa ra liền chấn khiếp mọi người, vừa rồi Đại Thánh Cơ gia còn nói: người này chưa thành đạo, nhưng loại biếu hiện này lại làm cho mọi người nghi hoặc. Tòa tháp ba mươi tầng này so với binh khí Đại đế gần như không có gì khác nhau.
Chỉ cần bước thêm một bước vượt qua cửa quan kia, liền trở thành Đại đế đương thời cao cao tại thượng!
Từ binh khí này đã có thể thấy được, hiện tại người đó còn không sợ binh khí của mình bị mất đi, hắn tin tưởng không ai có đủ năng lực ngăn cản con đường của hắn! Điều này làm cho mọi người càng rúng động.
Nói chính xác là, người này đã có thể đấu ngang tay với tồn tại vô thượng trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh, bởi vì những chí tôn cổ đại kia sống đến bây giờ đều phải trả cái giá thảm trọng nhất!
Vì vậy, có thể nói ở đương thời người này đã không có chỗ nào cố kỵ, dù có nói là đệ nhất vũ trụ, vô địch thiên hạ cũng không sai biệt lắm.
Hắn thành tựu đạo quả tối cao chỉ còn kém một bước mà thôi, là sẽ bước qua cửa quan kia, trở thành Đại đế vô thượng chí cao muôn đời!
Điều này thật rúng động lòng người, mọi người vừa rồi còn ôm trong lòng một tia may mắn lúc này đều vô cùng sợ hãi. Thật sự sắp có người thành Đế, hơn nữa không thể ngăn cản, dường như đã không có gì trì hoãn, ngay cả tồn tại trong cấm địa Sinh Mệnh đều không thể làm gì được!
Tối thiểu, người này so với vật của chí tôn cổ Đại đế lại khẳng định huyết khí tràn đầy hơn, đang ở vào trạng thái đỉnh phong của cuộc đời, sắp sửa phá tan gông cùm xiềng xích quân lâm chín tầng trời, trấn áp kiếp này!
Khó trách!
Mọi người rốt cục biết vì sao Đại Thánh tóc nâu dám như thế: người sau lưng hắn kia sắp thành đạo, đây là chí cường giả các tộc trong vũ trụ so với nội tình cấm địa Sinh Mệnh, rất có thể sẽ thống trị vạn vực chư thiên.
Một thời đại cũ sắp kết thúc, mà một kỷ nguyên mới cũng sắp bắt đầu, sáng lập một Thần triều Đại đế muôn đời, chín tầng trời mười tầng đất đều phải cùng tôn sùng!