[Dịch] Già Thiên

Chương 1618 : Tiếp tục nổi phong vân

Ngày đăng: 10:20 06/09/19

Chiến trường Phi Tiên thực không bình tĩnh, rất nhiều người đang xuất động, bọn họ phân biệt thuộc các trận doanh bất đồng, nhưng lúc này lại đều có cùng một mục tiêu là tìm kiếm Diệp Phàm. Cỏ cây xanh tươi, một đầu lại một đầu dị thú gào rống, đây là một mảnh đất đồi núi, một đội nhân mã mang theo sát khí dày đặc đi qua, làm cho lá trên cây khô héo, như gió thu đảo qua rơi xuống. Trên người bọn họ khoác giáp trụ kim khí chớp động hào quang lạnh lẽo, như là một đám Thiên Binh hạ giới, mỗi một người đều có chiến lực cấp Đại Thánh, không mảy may thua kém nhân mã chí cường của Thiên Đình cổ ngày xưa. - Nam nhân làm cho Bá vương thua thiệt, rốt cuộc có gì bất đồng? Ba trăm năm trôi qua, rất nhiều thứ đều đã thay đổi, không còn như trước kia! Một người âm trầm nói, trên người thiết y rung động kêu “leng keng”, những người này đều là cao thủ, từng người thoạt nhìn rất vô tỉnh, có được một loại khí tức cường đại,. Bọn họ đến cùng chung một trận doanh, đi theo cùng một người, mỗi người đều không nói một lời, như là Thần Ma từ trong địa ngục giãy thoát gông xiềng đi ra, rất ác nghiệt. Bọn họ là kẻ tùy tùng đi theo Bá vương! Có người đến từ tổ tinh Bá thể, mà có người lại là gặp nhau trong hỗn chiến ở tinh vực, từ đó đi theo phía sau hắn. Năm đó, Diệp Phàm trải qua vô số trận đại chiến, ở cổ lộ Nhân tộc cường thế quét ngang mà qua, một đường vô địch, nhưng riêng với trận chiến với Bá Vương không thể nghi ngờ cực kỳ gian nan. Trận chiến ấy, hắn đổ máu nhuộm tinh không, gặp phải bị thương nặng, nhìn chung khi còn sống hắn không có mấy lần hung hiếm như vậy, chiến đấu đến Thánh huyết tuôn ra. Chiến dịch đó tuy rằng Bá vương bị đánh bại, nhưng không tính là sỉ nhục cỡ nào, chỉ là kém một bậc mà thôi. Hơn nữa, một lần đó Diệp Phàm chạm tới Thần Cấm, bằng không có lẽ Bá vương còn có cơ hội. Trên thực tế, Bá vương ở trong cùng một cấp tuyệt đối là một cường giả cái thế, cũng không ít người chỉ nhớ rõ hắn bị đánh bại, lại bỏ qua nội tình của trận chiến ấy, liên quan đến lĩnh vực Thần cấm. Hắn là một người hùng mạnh tuyệt thế bị xem nhẹ nghiêm trọng. Ở trong chiến đấu tranh hùng trên Đế lộ, hắn có được tiềm chất và tư cách cường đại, nếu như có cũng đủ thế gian kỳ ngộ xưng tôn không thành vấn đề. Một vực khác, trên mặt đất trống trải có một đám cường giả. Nơi đó sương mù màu đen cuồn cuộn, như một nhóm Ma Vương cái thế xuất hiện ở nhân gian, và lại nhân số rất đông, lúc này đã có tới hai mươi mấy người, trước mắt vượt qua bất cứ một trận doanh nào. Địa phương bọn họ đi qua, chim muông kinh hoàng, man thú chạy trốn, tất cả sinh linh đều kinh sợ, bởi vì khí tức tử vong quá nồng đậm. Kẻ cầm đầu là một Tử Vong Kỵ Sĩ, mặc giáp trụ màu đen, sương mù u tối lượn lờ. - Địa phủ là nơi trở về của vạn linh, sao có thể thiếu Thánh thể... Vang lên một thanh âm âm trầm, như là tiếng tử thần thở dài, nghe ra làm cho người ta lông tóc dựng đứng, tràn ngập tử ý vong linh, phảng phất như truyền đến từ Minh giới. Bọn họ đến từ Địa phủ, chỉ có mấy người thủ lĩnh là có chủ ý thức, còn các Tử Vong Kỵ Sĩ khác đều là công cụ chiến tranh cường đại, là bị triệu tập tới, cũng không có ý thức chủ của chính mình. Đương nhiên, kẻ tranh hùng trên Đế lộ của Địa phủ cũng không có tự mình xuất hiện. Đây chỉ là vài người tùy tùng đi theo hắn. Lúc này hắn đang ở trong của quan Đại đế tranh phong và ầm chiến, còn chưa buông xuống nơi đây. Trước một thác nước lớn bao la hùng vĩ, một nam nhân trần trụi nửa người trên, thân thể màu đồng cổ cường tráng lạ thường, có được lực lượng mang tính bùng nổ, trong con ngươi hắn tràn ngập tia sáng dã tính. - Ba trăm năm trôi qua, thời đại thay đổi, Thánh thể Nhân tộc ngươi đã già rồi! “Ầm” một tiếng, thác nước chảy ngược, không ngờ lại chảy ngược lên trên. Thác nước cao tới mấy ngàn trượng dưới tiếng gào to rồi lại như thế, quả thực là kinh thể hãi tục. Bởi vì, đây không phải là pháp lực gây nên, mà chính là một loại âm ba đáng sợ gây nên, cùng với huyết khí như đại dương mênh mông của hắn vọt lên, lại chấn động cho dãy núi vạn khe đều rung chuyển, rất nhiều ngọn núi nứt toạt. Đây là một trong nhân vật đại biếu cao thủ lớp sau, là một trong mấy người mạnh nhất gần ba trăm năm qua, tên hắn là Thác Bạt Mạc. Lời nói hành động của hắn đều thần bí, không kiêng kỵ gì, cực kỳ cường thế. Ở quá khứ, hắn từng giết qua không ít lão Đại Thánh, từng huyết tẩy Thánh địa bất hủ, thủ đoạn tàn nhẫn, làm việc tàn nhẫn. Đúng lúc này, con ngươi của hắn như mắt chim ưng, tóc đen dày rậm tung bay trên cơ thể màu cổ đồng, làm cho hắn thoạt nhìn có một loại ma tính. Trước một cái am cỏ tranh, một thanh niên áo xanh ngồi xếp bằng dưới một gốc cây cổ thụ, trên gối đặt ngang một thanh cổ kiếm, thoạt nhìn thực siêu trần, có một loại siêu nhiên ngoài thế gian. - Đều nói ngươi đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một khi đã như vậy cũng không cấn báo cho sư phụ ta biết. Thánh thể Diệp Phàm! Ngươi làm cho sư phụ ta tiếc nuối ba trăm năm, năm đó tìm ngươi khắp nơi không gặp, không thể một kiếm chém ngã. Hôm nay, ta sẽ thay mặt sư phụ mà chiến, để kết thúc đoạn ân oán này! Hắn là đồ đệ đầu tiên của Doãn Thiên Đức, tên là Y Minh, về trận văn trình độ cao thâm, về chiến lực lại chấn nhiếp thế gian, cực kỳ cường đại, từng một người quét ngang mấy cái cổ lộ. “Ông!” Thanh cổ kiếm trên hai đầu gối hắn khẽ ngân lên, ở trong thế giới không có đạo tắc và pháp lực thêm thân, nó vẫn như một dải tơ đột nhiên xông thẳng lên trời cao, xuyên mây xé trời, cực kỳ khủng bố. - Đúng thật là hắn sao? Liều mạng huyết chiến với chí tôn mà còn có thể sống sót, quả thực chính là một thần tích! - Sai lầm rồi, từ nay về sau thế gian không còn có hắn! Đó chỉ là một ma nghiệt, không hơn không kém, chỉ cần giết chết là được! Chiến trường Phi Tiên rộng lớn, từng mảng núi sông tráng lệ, địa vực này thật quá rộng lớn. Khu vực Diệp Phàm đi ngang qua đều rơi vào không yên tĩnh, bắt đầu một trường hỗn loạn. - Sau ba trăm năm, thế gian không còn có Thánh thể Diệp Phàm, dám cả gan đội tên hắn mà hiện, đồng loạt giết chết không luận tội! Gió rít thú gào, núi rừng sông suối tràn ngập sát khí, đại đội nhân mã đều hành động, sát khí che lấp mặt trời, làm cho phiến chiến trường này đều run rẩy. Chư cường ra hết, cùng tiến quân tới một hướng, rất nhiều người như lâm đại địch, dường như sắp bao vây tiễu trừ một Ma Chủ cái thế! Mặc dù có đủ các loại lời đồn đãi, nói người kia thân thể xảy ra vấn đề lớn, bằng không sẽ không đợi tới hôm nay mới xuất hiện. Nhưng danh tiếng ngày xưa của hắn quá mức vang dội, làm cho một số kẻ căm thù vẫn như cũ không dám sơ suất, tất cả đều vô cùng cẩn thận. Đây là một đám người căm thù Diệp Phàm, hoặc là có ân oán ở quá khứ, hoặc vì tồn tại của hắn ngăn cản đường đi của một số người nào đó, phải cường thế loại trừ hắn. Tuy nhiên, xem theo mặt ngoài, không ai dám công khai lên tiếng muốn giết Thánh thể Diệp Phàm, tất cả đều giơ cao đại kỳ, hô hào là vì danh dự và vinh quang của Diệp tiền bối mà chiến. Không có người nào dám làm trái đại thế. Nếu thật không kiêng nể gì dám làm như vậy, ngày sau chú định sẽ bị nước miếng của thế gian nhấn chìm, không chết cũng phải mang tiếng xấu rất nhiều năm. Nhóm người này chính là máu lạnh như thế, ở thời đại này bọn họ dám đứng ra mài đao soàn soạt, không hẹn mà cùng ý. Tuy nhiên trong lòng một số người cũng sợ hãi, cũng bồn chồn, hy vọng hợp đoàn tiễu trừ mà tiêu diệt được. Đương nhiên, người ôm lòng hành hương đi truy tìm bước chân Diệp Phàm cũng không ở số ít, bọn họ vừa kích động lại vừa lo âu. Chiến trường Phi Tiên rộng lớn, dao động này chỉ là ở khu vực bên ngoài, còn chưa truyền vào chỗ sâu nhất trong chiến trường, chỉ rung chuyển ở những địa vực Diệp Phàm từng xuất hiện. Trong hai đêm kể tiếp, Diệp Phàm cảm nhận được một loại không khí khác thường, hắn bảo Huyết Nha đáp xuống mặt đất, rồi xoay người đi trở lại dọc theo đường cũ. - Ngươi đi đi! Diệp Phàm lên tiếng bảo Huyết Nha, không còn dùng nó thay đi bộ. - Ta không đi! Trước kia không biết là ngài, có nhiều mạo phạm, nhưng ngày nay... Huyết Nha không chịu rời đi. Diệp Phàm lắc đầu, đi theo bên cạnh hắn nhất định rất nguy hiểm. Tuy rằng hắn mất đi pháp lực, nhưng vẫn như cũ có trực giác cường đại, cảm nhận được dị động trong hai ngày này. Huyết Nha Đại Thánh không chịu rời đi, tình nguyện trở thành kẻ tùy tùng đi theo hắn, thái độ rất kiên quyết. Diệp Phàm nhìn nó một cái, không nói thêm gì, bước lớn bước chân chìm sâu vào vùng rừng núi. Nơi đó có cây rừng, có thác nước, Huyết Nha giương cánh, nhưng thân ở trên vòm trời khó có thể nhìn thấy thân ảnh của hắn. Một ngày sau, trên một gò đất Diệp Phàm chính thức đụng độ rất nhiều người. Không có bất kỳ lời nói gì, đối diện có hai mươi mấy kỵ sĩ chạy tới, khắp mặt đất đều rung chuyển, xuất hiện từng cái khe nứt lớn, đó là một đội Tử Vong Kỵ Sĩ. Bọn họ mang theo tử khí dày đặc, như là từ Minh giới vượt qua thời không mà đến, tiếng vó “ầm ầm”, như sấm sét nổ vang, chính thức mở ra một bầu không khí quỷ dị trong ngày này, làm cho một loại ký kết ngầm hóa thành sát kiếp. Người của Địa phủ đến trước hết. Bọn họ phải thu đi Diệp Phàm, chỉ có mấy người lĩnh quân có chủ ý thức, nhưng các chiến sĩ tử vong khác đều là người chết trận từ thời cổ đại, cũng đều có được thân thể Đại Thánh. Sương mù tối đen ngập trời, mang theo bất tường, mang theo khí tức vong linh, bao phủ khắp chiến trường trống trải, sấm gió cùng nổi lên biến thành tiếng gào thét của vận mệnh. - Ngươi đã từng chết đi, ở đầu cuối luân hồi đã nhìn thấy vĩnh hằng, Địa phủ là chốn quay về của ngươi! Kỵ sĩ cầm đầu hét lớn. Diệp Phàm đứng ở nơi đó, vững như bàn thạch, nhìn thấy hai mươi mấy kỵ sĩ tới phụ cận, đợi một cây đại kích màu đen dài cả trượng sắp bổ xuống đỉnh đầu của hắn, mới bắt đầu hành động. “Keng!” Một tiếng vang nhỏ, một kỵ sĩ xông vào trước, cây đại kích trong tay trực tiếp vỡ nát, mảnh Thần Thiết màu đen bắn ra bốn phía, đương trường sát thương rất nhiều người ở phía sau. Diệp Phàm mặt không chút đổi sắc, phóng vọt tới, động tác nhanh đến khó tin, một quyền hủy diệt một kiện Đại Thánh khí, lúc này hắn đại khai sát giới. Những âm binh này rất mạnh, khi còn sống đều là nhân vật khó lường, đều danh chấn một vực, đều từng có lai lịch rất lớn, sau khi chết rơi xuống Địa phủ, hóa thành âm binh âm tướng, trở thành công cụ chiến tranh, xương đồng da sắt, có được thân thể kim cương bất hoại. Đáng tiếc, bọn họ gặp phải Diệp Phàm, khí lực của hắn quá mạnh mẽ, như một ảo ảnh, chợt trái chợt phải, nhanh đến khó tin, bàn tay vượt qua Thánh khí chí cường. Một lát sau, Diệp Phàm tung một quyền xỏ xuyên qua đầu người cầm đầu. Rồi hiệp với thần uy vô thượng liên tiếp đánh giết, không có máu bay lên, chỉ có thân thể vỡ nát, toàn bộ kỵ sĩ bị đánh thành mảnh xương vụn và màn sương máu. Diệp Phàm yên lặng đứng ở tại chỗ trong chốc lát, rồi tiếp tục ra đi. Quần áo trên người hắn rất đơn giản, là thiếu niên Bạch Dạ đưa cho, ngày nay như là một khổ tu sĩ. - Ta từng nghe nói, ngươi giả mạo anh kiệt Nhân tộc Thánh thể Diệp Phàm, anh danh và vầng hào quang của tiền bối không để cho làm nhơ bẩn, hôm nay phải đóng đinh ngươi trên thập tự giá lẩy máu! Lại tiếp một lần tao ngộ, lần này đặc biệt rất nhiều người, rất nhiều trận doanh tập hợp cùng nhau, vừa lúc ngăn chặn phiến chiến trường cổ này, vây quanh nơi này chật như nêm cối. Kẻ cầm đầu là một người trung niên cầm thương, lời nói chính trực, thần sắc nghiêm nghị, ngồi trên lưng một con Thanh Lân thú, cây thương lớn dài đến hai trượng, làm hắn thoạt nhìn cực kỳ uy mãnh. Đây là một vị Đại Thánh đỉnh phong, là một trong đệ tử của người chủ Thần đình thu nhận, thực tế không có quan hệ thầy trò. Hắn cũng từng ghi tên trên Tinh Bia, đi tới nơi đây. Hắn cùng với một đám người đều là tùy tùng đi theo Đế chủ. Tuy nhiên người mà bọn họ thủ hộ ngày nay ở trong cửa quan Đại đế, cũng không có xuất hiện ở trong này. Đúng lúc này, cây thương trong tay hắn chỉ ngay mi tâm Diệp Phàm ở xa xa, ra hiệu cho mọi người ở chung quanh, mắt lộ ra vẻ ác nghiệt, chuẩn bị tấn công. Bất kể là quá khứ, hay là hiện tại, Diệp Phàm cũng sẽ không dễ dàng tha thứ có người dùng binh khí Đại Thánh chỉ vào Tiên Thai của mình, mặc dù đối mặt nhiều nhân mã như vậy, tất cả đều là Đại Thánh, hắn vẫn như cũ làm ra cường thế đáp lại. Hắn lưu lại tại chỗ một cái bóng mờ, rồi sau đó ở trong vạn quân ra tay, động tác quá nhanh, và lại cương mãnh như sấm sét lôi đình, một chưởng đánh vỡ nát cây đại thương kia. Mọi người tất cả đều cả kinh kêu lên, đây chính là một đám Đại Thánh, đến từ rất nhiều trận doanh, Diệp Phàm công kích nhanh chóng mà cương mãnh, lại làm cho tim trong ngực mỗi người đều đập thình thịch. Gã đệ tử danh nghĩa của người chủ Thần Đình rống to, ra sức phản kháng, thế nhưng hoàn toàn vô ích, Diệp Phàm vận dụng một kích phải chết, chưởng như thiên bia, bổ thẳng xuống. Cây thương sớm đã vỡ nát, vả lại thế đi của một chưởng này không ngừng lại, “phù” một tiếng, đánh nát hai quyền nghênh đón của người này, rồi sau đó bổ vào đầu của hắn. Không hề trì hoãn, đầu của gã Đại Thánh như một trái đưa hấu vỡ nát, máu loãng văng bắn khắp nơi, hơn nữa Diệp Phàm vẫn chưa thu tay lại, thuận thế hạ xuống, con Thanh Lân thú kia đang cắn xé hắn cũng hóa thành một bãi thịt nát tại đương trường. Giờ khắc này, khắp thung lũng đều rơi vào yên tĩnh, chỉ là một chưởng mà thôi! Diệp Phàm hạ xuống chỉ một chưởng, đánh nát cây đại thương, bổ nát vụn đầu Đại Thánh, giết chết Thanh Lân thú dị chủng hoang cổ. Cả địa phương này, lập tức im lặng tới cực điểm, tĩnh lặng giống như vùng đất chết. Xa xa, có người trên đầu có bảo bình đại đạo màu đen chìm nổi, có người trần trụi nửa thân trên, có người chảy trong cơ thể Bá huyết... Giờ phút này tất cả ánh mắt đều hóa thành tia sáng lãnh liệt.