[Dịch] Già Thiên

Chương 1625 : Cao đồ

Ngày đăng: 10:20 06/09/19

Hoa Hoa là người thứ nhất giải quyết đối thủ, trấn áp người này, rồi sau đó nhìn tới phía trước, lại nhìn thẳng vào người kế tiếp, đó lại là một nữ ni Phật môn, đến từ A Di Đà cổ tinh vực. - Này! Nữ trọc đầu ngươi cũng dám đến gây hắn với sư tôn ta, phạm giới, đợi bần tăng tới bắt ngươi! Hắn cầm trong tay bình bát tử kim, làm một thế thái sơn áp đỉnh liền phóng vọt tới. “Ầm!” Phật quang vạn lũ, bình bát hóa thành một mảng bầu trời, cuồn cuộn mãnh liệt ập xuống bao phủ toàn bộ nơi đó. - Tiểu tử lời lẽ dơ bẩn! Ngươi là bại hoại của Phật môn, không xứng là phật tử! Nữ ni lạnh lùng nói ra, cầm trong tay Hàng Ma Xử dũng mãnh hơn người, không ngờ lại phóng tới trực tiếp gần người đọ sức. - Bần tăng chính là phật đồ dưới Thiên Đình, không giống với ngươi, nữ đầu trọc ngươi sát tâm quá nặng, tự thân bất chính, không xứng là phật! Hoa Hoa khoác lác nói. Mọi người đều hết chỗ nói rồi, chẳng lẽ ngươi không phải đầu trọc bóng lưởng sao? Nhìn thể nào đều thấy đệ tử của Diệp Phàm này trên người dính hơi hám cõi trần quá nặng, như là bị sơn tặc nuôi lớn. Nếu không phải sau lưng hắn có hư ảnh của chư thiên cổ Phật và Bồ Tát đang tụng kinh, mọi người tuyệt đối sẽ không cho rằng hắn là một người xuất gia. “Keng!” Hàng Ma Xử với bình bát tử kim va chạm cùng một chỗ. Nơi này phát ra từng đạo từng đạo phật quang, trong mơ hồ có hai vị đại phật xuất hiện tiến hành đối chiến. Đạo của A Di Đà Phật và Thích Ca Mâu Ni đang chống nhau, đây là đạo gần mà lại bất đồng, tương thông lẫn nhau, nhưng cũng đối lập, đã xảy ra đại bùng nổ kịch liệt. - Đạo thật mạnh! Mọi người ngạc nhiên thán phục. - Sư thái ngươi không được! Hãy xem đạo của chính Phật ca ca đến hàng phục ngươi! Hoa Hoa không có mảy may hình tượng đứng đắn, sau khi kêu to một tiếng, trên đầu bay ra cả vạn đóa hoa. Mỗi một hoa đều là một loại đại đạo, mỗi một đóa nở rộ trong đó đều ngồi một Hoa Hoa, điều này làm cho mọi người cảm thấy thật quỷ dị. Đây là công pháp gì? Như thế nào có điếm giống Nhất Niệm Hoa Khai đứng trên thiên hạ của Độc Nhân Đại đế? Nhưng có chút bất đồng, có điếm khác biệt. - Sư thái, ta đến đây! Hoa Hoa gào to, ở trên đỉnh đầu của hắn cả vạn nụ hoa nở rộ tỏa ra ức vạn lũ ráng màu, cả vạn hoa là cả vạn chính hắn cùng nhau đánh tới phía trước, thoạt nhìn mỗi người đều có pháp lực và đạo hạnh. Giờ khắc này, đừng nói là sư thái bị kinh sợ, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng thối lui, mà chính là chư hùng đều hết hồn, tiểu tử này rốt cuộc tu luyện công pháp gì? Công pháp của Độc Nhân Đại đế là duy mỹ, trong một khắc đó sẽ có ngàn vạn cánh hoa trong suốt bay múa, hóa thân vô tận khắp nơi trong thiên địa. Mà công pháp của hắn lại tương tự như vậy, trực tiếp ở trong hoa nở ra cả vạn chính mình, mỗi cái đều là nối tiếp nhảy vọt tới. Cả vạn cái đầu trọc bóng lưởng gào to, thi triển pháp lực, đồng loạt ra tay, cái loại thanh thế này thật đúng là kinh người! Nữ ni kinh hãi, vận dụng toàn lực ra tay, nghiệp hỏa Phật môn ngập trời, ngay lập tức thổi quét lên trời cao. Rất nhiều thân ảnh mơ hồ hạ xuống, nhưng lại đều là hư ảnh, nhưng lại có thể tráo giả thành thực. “Keng!” Thế nhưng, đều không phải là tất cả thân ảnh đều là giả, trong đó có một thân ảnh có được chiến lực cực hạn, cùng với chân thân cùng nhau phóng tới, cùng ra tay trấn áp nữ ni. Ngoài ra còn có một đám thân ảnh có chiến lực suy yếu, cũng ập tới phía trước, nữ ni vô cùng kinh hãi, không phân biệt ra thiệt giả. “Ầm!” Cuối cùng, một thân ảnh nhìn không bắt mắt, đột nhiên phát uy, thực lực tăng vọt, cầm trong tay bình bát nện ở trên ót nữ ni đang đánh với chân thân và đạo thân của Hoa Hoa, rồi thu vào bình bát, miệng cười thực đê tiện. Nữ ni tuy rằng bị trấn áp, bị thu vào trong bình bát, nhưng vẫn tràn ngập khó chịu, thiếu chút nữa chửi ầm lên, nguyền rủa tên hòa thượng có khí chất lưu manh này. - Cùng đấu với Phật gia, sư thái ngươi còn kém xa, cũng không nghĩ lại xem ta dung hợp bao nhiêu công pháp của người ta mới sáng chế ra bí thuật vô địch tuyệt thế như vậy! Hoa Hoa cười hắc hắc, ngắm nhìn bên trong bình bát trong tay. - Ngươi... - Nói cho ngươi biết, đây là Lục Hợp Bát Hoang Chí Tôn Công, dung hợp Nhất Niệm Hoa Khai của Độc Nhân Đại đế, Thiên Vạn Niên Hóa của Thánh Hoàng gia gia, còn có đạo thân của sư phụ ta, cùng với tín ngưỡng lực của Phật môn rèn luyện kim thân, ngươi còn kém xa, có bại cũng không thua thiệt! Hắn tưng tưng bình bát trong tay nói. Hiển nhiên, thân ảnh cuối cùng đánh lén nữ ni, cười thực đê tiện, là hắn dùng tín ngưỡng lực luyện chế thành, ở trong tay các cao tăng khác thi triển, tất nhiên là bảo tướng trang nghiêm, đại từ đại bi, nhưng rơi xuống trong tay hắn lại là bỉ ổi như vậy. - Người này... cũng là đệ tử của Diệp tiền bối? Phong cách không giống lắm nha! - Phong cách kém quá xa! Đầu trọc bóng lưởng này như thế nào lại khác biệt như thế chứ! - Nếu các ngươi biết, hắn là do con chó tên là Hắc Hoàng kia nuôi lớn, lại bị tên đạo sĩ thiếu đạo đức chuyên đào trộm phần mộ Nhân tổ kia chỉ dạy từ thời thơ ấu, thì các ngươi sẽ không có nghi vấn gì nữa! ... Mọi người nói nhỏ, ánh mắt thực cổ quái nhìn về phía hắn. Bên kia, Dương Hi đấu với Bá vương đã tới hồi gay cấn, tới giai đoạn cuối cùng rồi. Chín đại Thần hình của Thương Thiên Bá Huyết vừa ra, thiên địa đều phải thất sắc. Đừng nói là những người khác, chính là ánh mắt của Diệp Phàm cũng linh hoạt hẳn lên nhìn thẳng vào chiến trường, chú ý cẩn thận, và lại còn từng bước một đi tới phía trước. “Ầm!” Tràn ngập khí tức khai thiên lập địa, chín đại Thần hình va chạm với dị tượng Thánh thể, tới giai đoạn cuối cùng, bộc phát ra hào quang đáng sợ. Ở địa phương đó hoàn toàn tan biến, hai thân ảnh bay lên, Bá vương cất bước lui ra, vẫn như cũ là trong tay phải có vết máu tuôn chảy, các chỗ khác không bị thương tích gì. Mà Dương Hi thì toàn thân đẫm máu, thất tha thất thểu, lui thật xa ra ngoài, nhưng hắn lại tươi cười, không có một chút uể oải, nói: - Bá vương quả nhiên là cường đại! Hắn bị thương không nhẹ, nhưng cũng không có gì đáng ngại, ở dưới bí thuật cường đại nhất của Bá vương cũng chống đỡ được, trên mặt sáng rực tràn ngập tự tin. Bá vương mặt trầm như nước, trong lòng hắn vô cùng nôn nóng. Đây chỉ là đệ tử của cừu địch mà thôi, không ngờ lại chặn được chín đại Thần hình của hắn mà không hề ngã xuống. Đây là một kích cường đại của hắn! Mà Dương Hi hiển nhiên còn có thể tiếp tục chiến đấu, nhanh chóng dùng bí quyết chữ “Giả” chữa trị thương thể, nối xương cốt, hợp lại máu thịt, lại mạnh mẽ như trước. Thấy một màn như vậy, sắc mặt Bá vương càng thêm âm trầm. Bí quyết chữ “Giả”, và Bá Quyền năm đó đều là Diệp Phàm đoạt lấy từ trong nguyên thần của hắn, điều này đối với hắn mà nói là vô cùng nhục nhã! - Tiểu bối đi tìm chết đi! Lòng bàn tay phải của Bá vương đột nhiên bốc hơi khí màu tím, máu huyết toàn thân ngưng tụ tới nơi đó, máu tím sôi trào, sau đó chuyển thành đỏ tập kết trên năm ngón tay hắn, rồi hóa thành một tia chớp phóng tới hướng Dương Hi. Bàn tay kia nuốt hết màu tím, đỏ tươi chói mắt, đó là tinh hoa của Thương Thiên Bá Huyết, có thể xưng là “Chân huyết”, được xưng có thể giết chết Thần linh. Mọi người đều giật mình kinh sợ, Bá vương một đường đánh giết dẫm máu mà đến, từng ở trong tinh không tay không xé rách rất nhiều Đại Thánh, tắm rửa máu tươi mà đi, dưới chân đạp lên nhiều lắm thi thể hài cốt. Có một số đại địch tuyệt thế đã chết dưới tay Thương Thiên chân huyết! Diệp Phàm động rồi, ngay khoảnh khắc phóng tới như sấm chớp, cắt đứt con đường phía trước của Bá vương. “Ầm!” Diệp Phàm tung một quyền đánh ra, đánh vào bàn tay đỏ tươi như máu kia, lập tức trong thiên địa đều bùng nổ vang động, bầu trời nổ tung, mặt đất chìm xuống. Mặc dù có pháp trận thủ hộ, có thể làm cho nơi này khôi phục như lúc ban đầu, nhưng hiện tại cũng không thể ngăn cản lực phá hoại này, cái gì đều bị huỷ diệt. Khi tia hào quang cuối cùng tan đi, Bá vương đứng đối diện với Diệp Phàm, xương tay phải hắn gãy đoạn, máu đỏ tươi chảy đầy đất, loạng choạng thối lui. Diệp Phàm đứng ở nơi đó, vững như bàn thạch, ngón tay trong suốt, không hề bị tổn thương mảy may nào. Mọi người đều hít một hơi khí lạnh. Kết quả này không cần nói thêm điều gì, cách ba bốn trăm năm sau, Bá vương một lần nữa không địch lại, vẫn như cũ bị đánh bại! Ba ứăm năm qua, tuy rằng Diệp Phàm hôn mê đầu óc không tỉnh táo, nhưng thân thể hắn vẫn luôn lột xác. Sau khi liều mạng huyết chiến với chí tôn cấm địa Sinh Mệnh, hắn nổ tung, những năm gần đây thân thể tiến hành trọng tổ, rèn luyện, đó là một loại thăng hoa đáng sợ. - Sư phụ! Con có thể đánh tiếp được! Dương Hi lẩm bẩm, nhỏ giọng kháng nghị. Tay chưởng màu vàng của hắn bị đẩy lui, nửa bàn tay đỏ tươi, nhưng vẫn chưa lan đến toàn bàn tay, hiển nhiên đó là tinh hoa chân huyết của Thánh thể! - Ngươi còn trẻ, không cần liều chết như vậy! Diệp Phàm nói. Hiển nhiên, nếu thật sự chống lại, Dương Hi sẽ bị thiệt thòi, mặc dù không nguy tới tánh mạng cũng phải nguyên khí đại thương. Có Diệp Phàm tại đây, đương nhiên sẽ không ngồi xem đệ tử liều mạng huyết chiến. - Mười năm, chỉ mười năm nữa, ta có thể đạt tới chân huyết đỏ tươi phủ kín bàn tay, tới thời điếm đó... Dương Hi hai mắt sáng lạn, nhìn thẳng vào Bá vương. Mọi người đều cả kinh, cảm nhận được Dương Hi tràn ngập ý chí chiến đấu, đây là xem Bá vương thành đối thủ. phải ở mười năm sau đánh bại. - Sư phụ! Con muốn xin ngài một lần nữa buông tha cho hắn, mười năm sau đệ tử nguyện chiến một trận cùng hắn! Rốt cục, hắn nói ra tiếng lòng. Bá vương vốn con ngươi đã ảm đạm xuống, ngay cả thân thể đều có chút cúi thấp, thất bại vừa rồi đả kích đối với hắn quá lớn. Nhưng, nghe Dương Hi nói như vậy, chỉ khoảnh khắc hắn kiên cường đứng thẳng lên, hai mắt bắn ra sát khí lành lạnh! - Sư phụ! Con khát vọng được quyết đấu với người của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch! Dương Hi lại nói. Diệp Phàm nghe vậy, trầm mặc một lát rồi gật gật đầu, đáp ứng yêu cầu của hắn. - Ta chưa từng mất đi ý chí chiến đấu, khi Thương Thiên Bá Huyết tái hiện, sẽ làm cho khắp thế gian đều phải sợ run! Bá vương quát lớn, thoắt xoay người, cất bước rời đi. Mỗi một bước hạ xuống, khí tức của hắn đều cường thịnh thêm một tầng, tới cuối cùng khi hắn sắp sửa biến mất, liền xé nát hư không. Bá vương phát cuồng mà đi! Nhưng, từ đó về sau hắn đã không còn được Diệp Phàm xem là đối thủ. Điều này với hắn mà nói là vết thương lớn nhất. Bên kia, trận chiến giữa Diệp Đồng và Hỏa Linh Thương Viêm cũng sắp kết thúc, nơi đó ánh sáng lửa ngập trời. Hỏa Linh cuối cùng phải vận dụng bí pháp cấm kỵ, đó là ma quang đáng sợ, đen nhánh khiếp người, đây là một loại hỏa diễm cực kỳ đáng sợ hắn thu thập được, tên là Thái Âm tiên hỏa, không phải nóng cháy, mà là ngọn lửa lạnh như băng. Nó vừa xuất hiện sẽ đông lạnh xương cốt đối thủ. Mọi người vô cùng kinh hãi, vạn lần không nghĩ tới Hỏa Linh Thương Viêm lại tìm được loại hỏa diễm trong truyền thuyết thời đại thần thoại này, thật sự là chấn nhiếp thế gian! Thái Âm tiên hỏa này đối với Thái Dương thể mà nói vừa lúc khắc chế, hiển nhiên là trí mạng! Toàn thân Thương Viêm chảy đầy máu, lão lấy ra loại hỏa diễm phong ấn từ trong thân thể, hóa thành vũ khí đánh ra, mặc cho làm cho chính lão cũng phải trả cái giá thảm trọng. Thế nhưng, khóe môi Diệp Đồng nhếch lên một vẻ cười lạnh, không sợ hãi chút nào, trong phút chốc đánh ra mười tám cái cổ tự che phủ trên trời cao.