[Dịch] Già Thiên
Chương 1628 : Loạn Thiên Thất Hùng
Ngày đăng: 10:20 06/09/19
Diệp Phàm sắp tới đây để tiến vào Đế Quan, dẫn tới chú ý của mọi người. Ba trăm năm trước hắn liều mạng huyết chiến với chí tôn, ai nấy đều nghĩ hắn đã chết đi, ngày nay có thể sống lại xuất hiện, bản thân hắn chính là một loại kỳ tích lớn nhất!
Không nói tới thu hoạch và bệnh kín trong một trận chiến với chí tôn cổ đại, chỉ nói riêng về ẩn tình hắn sống sót đã đủ đáng giá để mọi người đào móc, tất nhiên có đại bí mật kinh thiên, mọi người đều chờ mong biết rõ chân tướng.
Hiện tại, hắn sắp tới đây, đến ngay cả một ít người vốn trước kia không có quan hệ với hắn cũng bắt đầu nghiêm túc cẩn thận theo dõi. Chuyện này có lẽ liên quan đến bí mật làm bọn họ tâm động, đáng để dụng tâm nghiên cứu.
Một đạo quang môn đẩy ra, đi ra bốn thân ảnh.
Phía trước là tường thành hùng vĩ như một dãy núi màu máu, đứng sừng sững trong tinh không vũ trụ, đó là nhiễm máu đỏ của cường giả chân chính, đến nay cũng chưa hề phai màu!
Đây là Đế Quan, tuy rằng không phải cửa chính, nhưng mặt trên cái loại nở rộ máu bắn tung toé này lại nhanh chóng làm bầu không khí lạnh xuống. Mà cảnh tượng đó lại cực kỳ thê lương, có một loại sát khí còn hơn cả cửa chính.
Thậm chí, có khí cơ của Đại đế cổ!
Điều này làm cho mọi người kinh ngạc, ngay cả Diệp Phàm đều hơi nhíu mày. Đó là máu huyết của các Đại đế trẻ tuổi lúc trước ở trong này tranh phong gặp phải bị thương nặng rơi vãi ra, sau lại có người thành đạo, thiên địa liền rót vào quy tắc nào đó trong máu khi còn trẻ phun trào kia, rồi lạc ấn ở trên tường thành, đến nay bất diệt.
Điều này cũng làm cho Đế Quan càng ngày càng chắc chắn, trường tồn muôn đời, thủy chung chưa từng sụp đổ.
Tuyệt không chỉ có một loại máu Đế, đây là một cảnh tượng đáng sợ, càng quan sát đánh giá càng nghiền ngẫm càng khiến người ta kính sợ.
Diệp Phàm đến đây, cùng đi với ba vị đệ tử, sắp đi vào Đế Quan nhuộm máu kia. Ở trong này hắn cảm nhận được một loại hùng hồn và thê lương tích lũy theo dòng chảy thời gian tới nay. Đó là một loại cảm giác khó có thể nói nên lời, xưa nay biết bao nhiêu anh kiệt đều gửi gắm trong năm tháng, từng lưu danh tại đây, từng chiến một trận hiến hách, chết đi cũng mai táng ở đây.
- Đế Quan bản thân nó chính là một bộ sử gia có một không hai. Ghi lại dấu ấn của anh kiệt mạnh nhất xưa nay. Đại hiền các đời của tất cả chủng tộc vạn vực chư thiên đều đã tới đây cùng vầng hào quang của họ, máu huyết của họ. Bọn họ từng chinh chiến, từng gây chấn động sâu sắc cho tòa thành này!
Diệp Đồng cảm khái nói.
Diệp Phàm đến đây rồi, đứng ở trước Đế Quan, cánh cửa lớn cổ xưa chầm chậm mở rộng. Giờ khắc này rất nhiều người cũng không yên tĩnh, trên các tòa nhà to lớn, trên từng bậc từng bậc thềm đá nhiễm máu tất cả đều có người đang đứng im lặng, chăm chú nhìn ra cửa thành nơi đó.
Trong thành cũng không biết có bao nhiêu người, có đệ nhất nhân của Thần tộc, có tiểu chí tôn của Trùng tộc, có Chân Thần huyết mạch trong Thánh Linh, có hậu nhân của Hoàng thái cổ, có con nối dòng của Thần Ma...
Bọn họ đến từ tinh vực khác nhau, đều là nhân vật cấp cao nhất của kiếp này!
“Ầm!”
Đột nhiên vang lên tiếng gót sắt chấn động tinh không, như là có một dòng thác lũ sắt thép vọt tới. Loại sát khí từng trải qua chinh phạt sắt máu này trong nháy mắt thổi quét khắp vòm trời. Một đội thiết kỵ vọt tới, tiếng người hò hét, tiếng thú gào rống, khí thế thật hùng mạnh.
Bọn họ cương mãnh mà sát khí ngập trời, mỗi một con cổ thú đều khoác áo giáp, kim khí sáng bóng âm trầm, có thể đại khái đoán ra là hung thú gì, đều là dị chủng của thời thái cổ.
Kỵ sĩ ngồi trên mỗi người đều dữ tợn và mạnh mẽ, tất cả đều đeo mặt ng quỷ, mỗi người đều có khí tức tử vong dày đặc.
Hiển nhiên, đây là tới nhắm vào Diệp Phàm, ngăn chặn không cho hắn vào cửa, cấp cho hắn một vấn đề khó giải quyết lớn nhất.
Nếu ngay cả cửa thành còn không thể nào vào được, Diệp Phàm cũng không cần phải đi tiếp trên chân lộ duy nhất này. Mặc dù hắn có công tích lớn, nhưng nếu bị người ngăn chặn ở ngoài thành như vậy, tất nhiên cũng sẽ trở thành tiếc nuối cả đời, lưu lại một điếm ô nhục khó có thể tẩy sạch.
Tranh hùng trên Đế lộ xem chính là thực lực.
Có thể nói, làm như vậy rất không chỉnh đáng, dù sao ba trăm năm trước Diệp Phàm đã từng làm nhiều chuyện tốt như vậy, chiến đến một giọt máu cuối cùng, ngày nay đi vào trước Đế Quan lại có người ra tay như vậy, muốn đuổi hắn đi trong khuất nhục.
Đây cũng không phải ý nghĩa làm nhục nhã bình thường, rõ ràng là hận đến mức tận cùng, phải bức hắn vào tuyệt lộ.
Những người này có thân phận gì? Mọi người đều rất nghi hoặc. Cho dù là Diêu Quang, Doãn Thiên Đức bị cho là người tất nhiên phải có một trận chiến cùng Diệp Phàm, chỉ sợ cũng sẽ không ở thời điếm này ra tay, bất cận nhân tình như vậy.
Bất luận gì khác, chỉ bằng vào sau một trận chiến ba trăm năm trước, đến nay Diệp Phàm mới gian nan sống lại kéo theo thương thể chưa lành, cũng đủ để mọi người đều phải tôn trọng hắn rồi. Tối thiểu ở mặt ngoài phải như vậy, phải ưu tiên để hắn vào thành.
Những người này thật quá đáng! Không nói tình cảm, cứ như vậy trực tiếp và dứt khoát, phải bôi nhọ mặt mũi Diệp Phàm, đây là một loại sỉ nhục trắng trợn, không quản tới những việc hắn làm, giẫm lên tôn nghiêm của hắn.
Dương Hi nổi giận, toàn thân máu huyết sôi trào, huyết khí trong thiên linh cái xuyên thủng bầu trời, toàn thân đều tràn ngập kim quang, cả người hắn đều như thiêu đốt lên, là phẫn nộ vì sư phụ của mình.
Ngày nay đã chứng thật, mọi người đều thừa nhận thân phận của Diệp Phàm, lại còn đối đãi như vậy. Vì Đế lộ, ngày sau nếu là ở trên chiến trường đấu đá nhau thì điều đó rất bình thường, đó là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng trước mắt lại ngay cả cửa thành cũng không cho tiến vào, điều đó vượt quá mức chịu đựng có thể tha thứ.
- Các ngươi thật quá đáng! Thực tưởng sư phụ ta dễ khi dễ lắm sao?!
Lời nói của Dương Hi lạnh giá có thể đóng băng ba ngàn dặm, lạnh thấu xương tủy người ta.
Giờ khắc này, toàn thành đều tĩnh lặng như tờ, mọi người đều nhìn chăm chú ngoài cửa thành, chú ý hết thảy, đều muốn nhìn xem đến tột cùng là thủ đoạn của ai mà kịch liệt như vậy, dùng phương thức này ngăn cản Thánh thể Diệp Phàm vào thành.
Trước cửa thành tổng cộng tất cả bảy kỵ sĩ, mỗi một ky sĩ đều rất đáng sợ, toàn thân đều là khí tức của máu và xương, bọn họ là từ trong đám người chết đi ra tới, khí tức tử vong kinh người.
Thậm chí, không cảm nhận được dao động sinh mệnh, giống như đến từ Âm phủ, sớm chết đi vô tận năm tháng, ngày nay bị triệu hoán một lần nữa quay về thế gian này.
- Người lấy tánh mạng của sư phụ ngươi!
Một người trong bảy kỵ sĩ lên tiếng, thanh âm như là hai miếng sắt ma sát vào nhau, ê răng mà chói tai, làm cho da người ta nổi một lớp da gà, toàn thân không thoải mái.
Trong Tiên Thai hắn truyền đến dao động ý chí tinh thần, làm cho người ta hiếu được, bọn họ đều không phải là thi thể, mà có dấu ấn sinh mệnh.
- Phật gia gia hôm nay nổi giận rồi! Ngăn cản sư phụ ta vào thành, giống như đào phần mộ tổ tiên của bản phật! Một tên cũng đừng nghĩ chạy thoát, đều sẽ siêu độ tất cả bọn ngươi!
Hoa Hoa là lần đầu tiên thu hồi vẻ cợt nhả, giận dữ nói.
“Ông!”
Đáp lại cho hắn chính là vòm trời chấn động, tên kỵ sĩ cầm đầu kia cầm trong tay một thanh kiếm lớn màu đen bổ thẳng tới, đứt đoạn càn khôn, nơi đó có từng cái từng cái cổ phù bay ra, đó là sức mạnh to lớn tối cao của đại đạo, bổ thẳng xuống đầu Hoa Hoa.
Chiến đấu cứ như vậy mở màn, là đột ngột như thế!
“Vạn gia sinh phật!”
Hoa Hoa gầm lên, phật quang vô tận chiếu khắp, trên bầu trời xuất hiện một vị lại một vị đại phật, tất cả đều đang tụng kinh, rất nhiều chú ngữ cổ xưa hóa thành phù văn hữu hình trấn áp xuống.
Địa phương này lập tức mai một, thanh đại kiếm màu đen trong tay kẻ cầm đầu kia chém ngang vòm trời, bổ ra rất nhiều cổ phù, xé ra phật quang, ngăm chặn đại thần thông phật gia này.
Bảy con hung thú chen chúc lao xuống, đạp vỡ hư không, tất cả đều dựng thẳng lên, đạp xuống hướng đám người Diệp Đồng, Hoa Hoa, Dương Hi, không kiêng nể gì. Mà đám cường giả kỵ sĩ trên lưng chúng lại cùng thi triển pháp tắc mạnh nhất, vung binh khí trong tay, phải thu gặt tính mạng bọn họ.
“Ầm!”
Diệp Đồng toàn thân phát sáng, như vô số viên thái dương nở rộ, chiếu rọi nơi này sáng rực lên. Hắn vung nắm tay, bay ra một viên lại một viên quang cầu thật lớn như vầng mặt trời, bùng nổ ở giữa bảy con hung thú.
Phát sinh chuyện khiến người ta rung động, người cầm đầu vung lên thanh đại kiếm màu đen trong tay, đều bổ ra tất cả Thái Dương Tinh kia, bẻ gãy nghiền nát, cường hãn tới rồi cực hạn.
Bảy kỵ sĩ cùng lên, cùng đánh tới, cự kiếm, đại kích, thiết qua... binh khí cực lớn toàn bộ giáng xuống, khí thế độc ác ngập trời, chấn khiếp nhân gian.
Bọn họ quá cường đại, làm cho chư hùng trong Đế Quan đều thân thể căng thẳng, mặc dù bọn họ có tự phụ mấy cũng biết bảy người này nghịch thiên tới cỡ nào, bảy người liên thủ quá mức mạnh mẽ, quả thực có khí thế vô địch thiên hạ.
“Ầm!”
Giờ khắc này, Dương Hi không chỉ vung ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, còn thi triển dị tượng của Thánh thể vô địch, toàn thân bùng phát ra hào quang cắt ngang vòm trời, ngăn cản bảy kỵ sĩ kia.
Mà Hoa Hoa thì lại là trong miệng tụng kinh, toàn thân dầy đặc chú văn, như là vị phật tương lai đứng sừng sững ở trong tinh không, trải qua từ xưa đến nay thêm vào rất nhiều đại phật, thần thánh mà trang nghiêm, không còn có một tia vui cười, cả thân thể hắn phát sáng, kinh văn vô lượng hóa thành Phật thủ ấn trấn áp tới phía trước.
Mà Diệp Đồng cũng phát động công kích cường đại nhất, tay trái hiển hóa chín chữ Đế trong Thái Âm Mau Kinh, tay phải hiện lên chín cổ tự trong Thái Dương Tiên Kinh, cùng một lúc bùng phát trời sụp đất nứt, quỷ khóc thần gào, ép xuống phía trước, chống lại bảy ma kỵ sĩ.
Mọi người trong Đế Quan đều chấn động, đây đều là tuyệt học vô thượng, bất kỳ một loại nào đều có thể ngạo thị hoàn vũ, độc tôn một vực, ngày nay lại đều hiện ra, kích động thật sâu sắc thần kinh của mỗi người.
Ba vị đệ tử của Diệp Phàm quả nhiên nghịch thiên, đều đã quật khởi như vậy, loại phong thái tuyệt thế ở nhân gian này khiến mọi người kính sợ!
“Ầm!”
Ở trong vầng hào quang đáng sợ nhất, đã xảy ra một hồi va chạm khủng bố, mảnh nhỏ pháp tắc đầy trời, thần liên trật tự xuyên thấu hết thảy ngăn cản, tấn công ở trong này, hình thành một cơn lốc xoáy.
Địa phương này, máu tươi bắn tung tóe, áo giáp vỡ vụn bay tán loạn, bóng người lộn vòng, toàn cảnh hỗn loạn. Trong nháy mắt nơi này đã xảy ra va chạm mạnh kịch liệt.
Khi hào quang kết thúc, khi pháp tắc biến mất, ba người Diệp Đồng, Hoa Hoa, Dương Hi toàn thân đều đẫm máu, thối lui rất nhiều bước, trên người có miệng vết thương đáng sợ lưu động ô quang, bọn họ đã bị thương nặng.
Bọn họ vận chuyển bí quyết chữ “Giả”, sau đó lại quyết đoán tước bỏ một phần máu thịt, miệng vết thương mới ngưng hẳn chuyển biến xấu, rất nhanh phục hồi như cũ.
Điều này làm cho mọi người khiếp sợ, bọn họ người nào cũng không lâu từng dùng lực chiến với Bá vương, từng đánh chết Hỏa Linh, ngày nay lại bị trọng thương, thật đúng là kinh người.
Điều này sao có thể? Mơ hồ mọi người đã nghĩ rằng: ba vị đệ tử của Diệp Phàm đi cùng một chỗ không người nào có thể dánh họ bị thương, không nghĩ tới lại là một cái kết quả đáng sợ chấn nhiếp thế gian như thế.
Mà bên kia, bảy ma kỵ sĩ dừng lại, cũng không phải không có trả giá, có ba người trên người bị thương, có vài miệng vết thương, mà bọn họ lại là chảy ra máu màu đen.
- Máu đen... không ngờ bọn họ lại chảy ra loại máu này!
Có người run rẩy, cảm giác nhức đầu một trận, ánh mắt lộ ra một tia sợ hãi, biết bọn họ là xuất ra từ đâu.
- Đây là người chủ của Địa phủ tự mình triệu hoán cường giả truyền kỳ từ cổ đại sống lại trở về, máu đen đã chứng minh điều đó!
Ở trên thân những người đó, trong miệng vết thương xuất hiện từng cái cổ phù đặc biệt, rồi sau đó chữa trị thương thể, làm cho bọn họ khôi phục lại, đảo mất đã không còn chảy máu.
Trên tường thành có người nhìn chằm chằm vào những cổ phù, rốt cục nhận ra lai lịch, kêu lên sợ hãi:
- Không ngờ là bọn họ, Loạn Thiên Thất Hùng!
Danh hiệu này vừa kêu ra, Đế Quan không còn yên tĩnh, rất nhiều người đều vô cùng kinh ngạc, trong lòng chấn động mạnh. Đó là nhân vật trong năm tháng hoang cổ, bọn họ cực kỳ cường đại, quét ngang tinh vực vô địch thủ.
Năm đó, bọn họ cũng từng tới nơi này, là một nhóm nhân vật truyền kỳ nhất, từng làm cho quần hùng cùng thời đại sợ run.
Bảy người này ở trên lịch sử cổ đều có uy danh hiến hách, để lại ghi chép dày đặc, thậm chí có thể nói vầng hào quang rực rỡ loá mất, che đậy sự tích của vô số người. Bởi vì bọn họ từng có một đoạn thời gian chiến đấu huy hoàng nhất. Loạn Cổ Đại đế khi còn trẻ tuổi đã thảm bại ở trong tay bọn họ, mà còn là bại nhiều lần, bị bức bách đến điên cuồng, rơi vào tuyệt vọng.